Chương 747
Cha Mẹ Của Tôi Rất Thương Tôi 2
Bóng người của Hải thiếu gia bước ra từ trong bóng tối.
“Hình như không cần cậu quan tâm đâu.” Tô Bạch duỗi ngón tay chỉ vào phía dưới của anh ta một cách không kiêng nể gì: “Tới báo thù sao, được, tới đi.”
Lúc trước, trong hang động dưới đáy biển ở đảo Tần Hoàng, một phần linh hồn của Lâm Chu đã hoàn toàn biến mất trong gương, Tô Bạch bày cục nghịch chuyển thành công, đánh Lâm Chu tàn phế, hơn nữa còn cắn nuốt hai mắt của Lâm Chu, sau đó lại dùng một chân giẫm nát trứng của Hải thiếu gia đã tính kế mình.
“Ghét thật, cũng đâu phải cậu không biết người ta là gay, tôi ngược lại cũng chỉ mong sao cậu có thể giúp người ta loại bỏ hoàn toàn cái thứ thừa thãi đó đi, nhưng Phát Thanh thật chẳng hiểu phong tình gì cả, sau khi tiến vào thế giới cốt truyện lần đó, vậy mà lại không hỏi sự đồng ý của người ta, đã sắp lại thứ đó cho người ta mất rồi, thật đúng là khiến tôi tức chết mất.”
Lời nói của Hải thiếu gia rốt cuộc là thật hay giả, anh ta thật sự không hề để tâm đến chuyện Tô Bạch đã giẫm nát trứng của anh ta hay không, chuyện này rất đáng để tranh luận, nhưng có một điểm Hải thiếu gia biết rất rõ, đó là hiện tại tâm trạng của Tô Bạch rất không ổn định, nói một cách đơn giản, anh ta phát hiện ra, bây giờ hình như Tô Bạch đang muốn tìm người đánh một trận.
Sau chuyện ở đảo Tần Hoàng đó, Hải thiếu gia vẫn sống sót, nhưng sau đó cũng nghe nói, Thiết Tử và Quân Nhi cùng là thính giả có thâm niên, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đều bị Tô Bạch giết chết, mà hiện tại Tô Bạch đã giết chết hai thính giả có thâm niên nhưng vẫn sống nhăn răng, không biết tại sao, Hải thiếu gia dường như nhìn thấy bóng dáng của chị mình từ trên người hắn.
“Trước đây khi cậu ở cô nhi viện, đã từng gặp tôi chưa?” Tô Bạch đột nhiên hỏi.
“Chưa, nhưng chị tôi đã từng gặp cậu, tôi nhớ khi đó chị ta nói cậu rất đáng yêu, nhưng lại mắc bệnh nặng nên rất đáng thương.” Hải thiếu gia mỉm cười: “Tôi cảm thấy, khi ấy chú viện trưởng và dì viện trưởng chắc hẳn rất thương cậu, cũng giống như tôi ngày đó, vào khi tôi bệnh nặng sắp chết chị tôi mới quyết định dùng sức mạnh của thính giả để cứu tôi. Sau đó, cậu hiểu mà, sau đó tôi vì vậy mà cũng trở thành thính giả. Có khả năng chú viện trưởng và cô viện trưởng cũng vì quá yêu cậu, không nhẫn tâm để cậu tiếp tục chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, cho nên mới dùng sức mạnh của thính giả để chữa bệnh cho cậu đấy, đâu có cha mẹ nào lại không thương con cái của mình chứ.”
Tô Bạch mỉm cười, nụ cười này giấu trong bóng tối, không thể phát hiện ra, nhưng hắn vẫn gật đầu, chậm rãi phụ họa: “Đúng vậy, tôi biết cha mẹ tôi rất thương tôi, bọn họ thật sự rất thương, rất thương tôi.”
Đây là một sạp chợ đêm do người dân bản địa mở, sạp không lớn, chỉ có ba chiếc bàn nhỏ, ông chủ là một người tàn tật, ngồi trên xe lăn, ông ta phụ trách xào rau, nướng đồ, còn vợ ông ta và đứa con trai phụ trách việc tiếp đón khách hàng và thu dọn bát đũa.
Hai người Tô Bạch và Hải thiếu gia cứ đi tới nơi này như vậy, sau đó hiển nhiên cũng tìm được một bàn và ngồi xuống.
“Ông chủ, xào cho mấy món nóng, lên hai chai bia trước đi.” Hải thiếu gia hô với ông chủ, anh ta không phải là một người thích nói chuyện cường điệu, mà hình như chỉ thể hiện cái khí chất gay đó của mình ra đối với người mà mình nhìn trúng, còn bình thường cũng không có yêu khí lả lướt như vậy.
“Được, đợi một chút.” Ông chủ đáp một tiếng, lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Hải thiếu gia lôi một chiếc khăn tay từ trong túi ra, lau chiếc bàn nhựa dính chút dầu mỡ.
“Nếu cảm thấy bẩn, vậy đừng chọn chỗ này nữa.” Tô Bạch nói, hắn biết, Hải thiếu gia có bệnh sạch sẽ.
“Ha ha, đều là mấy năm nay tật xấu thành quen ấy mà, tôi xuất thân từ cô nhi viện, thực sự không để ý cái nghèo đến vậy đâu, cậu không giống tôi, cậu từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, nếu cậu không quen, vậy chúng ta có thể đổi chỗ khác.”
“Tôi quả thực không giống các cậu.”
Tô Bạch cầm chai bia mà Hải thiếu gia đã mở cho mình, khi chuẩn bị uống một ngụm, đột nhiên nghĩ tới dung dịch nuôi cấy bên trong bình thủy tinh đó, cả người hắn lập tức có một loại cảm giác thật ghê tởm.
Hắn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, vẫn uống một hớp to trong cảm giác ghét bỏ đó, bia mang theo chút mát lạnh rót vào dạ dày mình, hơi khiến Tô Bạch cảm thấy có chút thả lỏng.
“Sao thế, tâm trạng trông có vẻ chẳng ra làm sao cả.” Hải thiếu gia nắm một vốc hạt dưa lên và hỏi, giống như gặp được người bạn đã rất lâu rồi không gặp, cùng ngồi với nhau lải nhải về chuyện thường ngày, mà tình hình thực tế là mấy tháng trước ở trên đảo Tần Hoàng, hai người còn tính kế lẫn nhau, đâm dao sau lưng, cuối cùng lại đổ máu, hơn nữa là màu đỏ thẫm.
“Tôi muốn đánh nhau.” Tô Bạch nhìn Hải thiếu gia, nói một cách rất nghiêm túc: “Cậu đánh nhau với tôi đi.”
“Đừng đừng đừng…” Hải thiếu gia vội vàng lắc đầu: “Lần này tôi tới Thượng Hải là dự định đón người, chứ không có định phân định sinh tử hay là một người trọng thương với cậu.”
“Đón người?” Tô Bạch lại uống một hớp bia to, tay phải cầm chai bia, nhẹ nhàng lắc lư: “Đón chị cậu à?”
Chị của Hải thiếu gia chính là vị đó.
Nhưng Tô Bạch không hiểu được, tại sao anh ta lại muốn đến Thượng Hải đón người, lẽ nào đám người đó sẽ được truyền tống về Thượng Hải sao?
“Ừm, sắp về rồi, ngồi tàu hỏa về.” Hải thiếu gia phun hạt dưa: “Cậu và chị tôi cũng tính là có giao tình, sao nào, hay là đi đón cùng tôi đi?”
“Ngồi tàu hỏa?” Tô Bạch đột nhiên cảm giác có hơi nực cười: “Sao cứ cảm thấy mấy đại nhân vật đó giống như thanh niên trí thức trở về thành phố sau khi lên núi xuống nông thôn thế nhỉ, vậy mà còn cùng nhau ngồi tàu hỏa trở về nữa chứ, có phải cậu cũng muốn làm một dải băng rôn, trên đó viết hoan nghênh đám con ngoan của chủ tịch Phát Thanh đã trở về nhà không?”
“Ai mà biết được, lần trước khi rời đi cũng là cùng nhau ngồi tàu hỏa đi, không, là biến mất chứ, trở về chắc hẳn cũng sẽ về theo đường cũ mới phải, ở trạm cao tốc Thượng Hải, hơn nữa, gần đây đã xuất hiện manh mối rồi, tám, chín phần mười là như vậy.” Hải thiếu gia mỉm cười: “Như vậy cũng rất tốt, dù sao cũng không thể nói khi mỗi một người trong bọn họ trở về sẽ giống như kẻ hủy diệt, trực tiếp biến thành những quả cầu lửa lớn từ trời giáng xuống đi, đúng rồi, kẻ hủy diệt lên sân thế nào ấy nhỉ?”
“Tôi chỉ nhớ khi kẻ hủy diệt xuất hiện, cả người trần như nhộng thôi.”