Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 749 - Chương 749 Cho Tôi Xem Chút, Có Được Không? 1

Chương 749

Cho Tôi Xem Chút, Có Được Không? 1


“Tôi đi gọi nhóm kỹ thuật viên vào để anh chọn trước, có được không ạ?” Nữ quản lý vừa mở máy chấm công, vừa hỏi: “Anh cần uống chút gì không?”


“Cứ tùy tiện đi.” Tô Bạch nằm lên giường mát xa, trên vách trường đối diện là một màn hình lớn, đang chiếu một màn trình diễn thời trang rất mị hoặc, chủ đề tương tự với Victoria’s Secret.


“Được, xin anh đợi một chút.”


Nữ quản lý hơi hạ thấp người, lùi ra ngoài rồi đóng cửa.


Cửu Thiên thành là con trai của anh Cửu, sau khi Tô Bạch biết được sự thật về thời thơ ấu của mình, hắn cũng không tỏ vẻ đã chịu kích thích lớn đến đâu, cũng không tự sa ngã, càng không oán trời trách đất, hoặc là mượn rượu tiêu sầu, thậm chí còn đồng ý với Hải thiếu gia, vài ngày sau đến nhà ga nữa.


Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa Tô Bạch đã bỏ qua chuyện này một cách dứt khoát như vậy. Anh Cửu là vệ sĩ của cha mẹ mình, sau khi cha mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông, không bao lâu sau đó mình đã đến trường học phía Nam sinh sống. Anh Cửu cũng theo qua đó, mở một tiệm chuyển phát nhanh, thực ra vẫn là âm thầm tiến hành bảo vệ Tô Bạch, sau đó bởi vì chuyện giúp hắn vận chuyển chiếc rương đồng xanh này, mà dẫn đến việc hôn mê, bây giờ vẫn được Tô Bạch sắp xếp cho ở trong một viện điều dưỡng ở Thành Đô.


Thế nhưng trong trí nhớ của mình, con người anh Cửu này thường xuyên xuất hiện trong bức tranh khi mình và cha mẹ mình ở chung, đồng thời, khi ấy, anh Cửu cũng thường xuyên dẫn đứa con trai của mình, xấp xỉ tuổi Tô Bạch tới chơi với hắn.


Đứa con đó, tên là Cửu Thiên Thành.


Trong phút chốc, cửa phòng bao được nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra gương mặt một người đàn ông, người đàn ông liếc mắt nhìn thấy Tô Bạch trên giường mát xa, lập tức hô lên kinh ngạc: “Cậu chủ, cậu tới chỗ tôi sao không báo với tôi một tiếng trước?”


Tuy rằng tuổi tác của Cửu Thiên Thành cũng xấp xỉ với Tô Bạch, nhưng trên người anh ta lại lộ ra một loại khí tức tang thương, mái tóc ngắn khiến anh ta trông có vẻ rất già dặn, trên gương mặt trắng nõn không có lấy một vết sẹo nào, hoàn toàn không giống với anh Cửu, cha ruột của anh ta, nhưng một người có thể mở được một câu lạc bộ lớn như vậy khi ở độ tuổi này, hiển nhiên sẽ không quá đơn giản.


Anh Cửu là người cũ trong nhà của Tô Bạch, trước đây làm vệ sĩ cho ông của Tô Bạch, sau đó được ông nội điều xuống làm cho cha của hắn, những gia tộc cách mạng của Trung Quốc vẫn khá thích loại nhân viên vệ sĩ truyền thừa theo hình thức gia truyền này, bởi vì như vậy có thể càng thêm tin tưởng và tính trung thành.


Vốn Cửu Thiên Thành cũng phải đi theo con đường của anh Cửu, tiến vào trong hệ thống của nhà họ Tô, nhưng anh ta lại làm trái với suy nghĩ của cha mình, tự mình chọn ra ngoài lăn lộn, vì chuyện này mà mối quan hệ giữa đứa con trai Cửu Thiên Thành và người cha anh Cửu này trên cơ bản rơi vào bế tắc, hai bên thậm chí còn đoạn tuyệt mối quan hệ cha con. Anh Cửu yên tâm làm việc của mình, mà Cửu Thiên Thành cũng yên tâm với sự nghiệp của mình, một người coi như không có con trai, một người khác lại làm như không có cha.


Chỉ có điều, có những thói quen trong lúc nhất thời rất khó bỏ được, Tô Bạch nhớ, lúc trước khi Cửu Thiên Thành gặp mình, bị yêu cầu phải gọi mình là cậu chủ nhỏ, tuy rằng anh ta không có khả năng lại đi làm nhân viên vệ sĩ hình thức gia truyền gì đó, nhưng cách gọi này lại nhất thời chưa thay đổi được.


Tô Bạch cũng không rõ Cửu Thiên Thành có biết mình đã chia cắt toàn bộ tài sản dưới tên mình rồi hay không, nhưng anh ta có biết thực ra chuyện đó cũng không sao cả, dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, cho dù hiện tại Tô Bạch đã biến thành một tên nghèo khố rách áo ôm, thì suy cho cùng hắn vẫn là một nhân vật hàng cháu thuộc dòng chính trong nhà họ Tô, anh ta là một ông chủ mở một chốn ăn chơi trên vùng đất giới hạn này, hoàn toàn không dám đắc tội với người có bối cảnh như vậy, cho dù… ừm, thực tế thì Tô Bạch cũng không qua lại với nhà họ Tô đó quá nhiều.


Dựa theo suy nghĩ của Tô Bạch hiện tại, mình có khả năng là sau khi ra đời, bị cha mẹ mình lần lượt mang về nhà gặp người lớn để ghi tên, tương đương với nói cho người hai nhà biết mình có con trai, tên là Tô Bạch.


Sau đó cha mẹ mình trực tiếp ném mình vào trong dung dịch nuôi cấy, để tập tranh đó bầu bạn với mình, bện ra cho mình một ký ức thơ ấu đầy giả tạo.


Trong thời thơ ấu có rất nhiều chuyện thực ra đều là giả, trong thời thơ ấu có rất nhiều chuyện thực ra đều là hình ảnh trong tranh. Thế nhưng, điều đáng buồn nhất, là anh không biết trong đó cái gì là thật, cũng không biết cái gì trong đó là giả. Trong này bao gồm cả Cửu Thiên Thành.


Trong trí nhớ của Tô Bạch, sau khi cha mình mất vì tai nạn giao thông, những người khá thân thiết bên cạnh mình gồm một quản gia ở nhà cũ, một nữ hầu ở nhà cũ, vả cả một vệ sĩ là anh Cửu này.


Chỉ có điều, quản gia già và nữ hầu đã lần lượt qua đời sau chưa đầy hai năm khi Tô Bạch đến vùng duyên hải phía đông, hiện tại anh Cửu cũng nằm trong viện điều dưỡng Thành Đô hôn mê bất tỉnh.


Mình đã ra khỏi dung dịch nuôi cấy từ khi nào?


Điều duy nhất có thể chắc chắn là lợi ích mà mình có được từ một khắc cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, đó là cuộc sống mà mình đã trải qua chắc hẳn là sự thực, chẳng trách khi đó mình vừa một mình ngồi bên bàn ăn trong sự áp lực và nghĩ về cha mẹ mình, lại vừa bức thiết muốn rời khỏi nơi này đi đến khu vực duyên hải phía Đông, có lẽ, khả năng tới từ giác quan thứ sáu của mình.


Sau khi cha mẹ mình xảy ra tai nạn “qua đời”, một mình Tô Bạch kế thừa toàn bộ tập đoàn, sau đó cũng có tiếp xúc với Cửu Thiên Thành. Khi ấy, anh ta đã lăn lộn cả trong hai giới hắc bạch, có tới mời mình ăn cơm, trái một câu cậu chủ nhỏ, phải một tiếng cậu chủ nhỏ, cũng chỉ là vì muốn lấy được danh sách đấu thầu từ chỗ Tô Bạch, nể mặt anh Cửu, nên khi ấy hắn đã đưa cho anh ta.


Mà bây giờ, Tô Bạch lại tìm đến Cửu Thiên Thành, chỉ là muốn hỏi về trước kia, ví dụ như khi mình còn nhỏ, lần đầu tiên mình và anh ta gặp mặt, mình và anh ta ở trong sân chơi bắn súng, mình và anh ta xem phim hoạt hình, những ký ức đó, rốt cuộc có xảy ra hay không, là trong tranh hay là hiện thực.


Điểm này, rất quan trọng đối với Tô Bạch!


Chương 749

Bình Luận (0)
Comment