Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 750 - Chương 750 Cho Tôi Xem Chút, Có Được Không? 2

Chương 750

Cho Tôi Xem Chút, Có Được Không? 2


“Cậu chủ, tìm tôi có chuyện nghiêm túc hay chỉ đơn giản là tới thả lỏng thôi vậy?”


“Nói chuyện.” Tô Bạch đáp lời.


“Được, vậy tới văn phòng của tôi đi, tôi kêu người từ thành phố lẩu bên cạnh mang một bàn lẩu lên.” Thân là người Thành Đô, đi đến nơi nào cũng sẽ không quên mùi vị của lẩu.


Tô Bạch lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vừa mới ăn cơm rồi, cứ ở đây nói chuyện đi, chỉ cậu và tôi, hai người thôi.”


Cửu Thiên Thành gật đầu, bên ngoài vừa vặn có phục vụ bưng trà nước vào, Cửu Thiên Thành đích thân mở cửa nhận lấy, rồi đặt ở bên giường mát xa của Tô Bạch.


“Cậu chủ, là có chuyện gì cần dặn dò sao?” Cửu Thiên Thành hỏi.


“Không có, thật sự chỉ đơn giản là muốn nói chuyện mà thôi, vẫn còn nhớ lần đầu cậu và tôi gặp nhau là vào khi nào chứ?” Tô Bạch hỏi.


“Nhớ, khi ấy tôi mới bốn tuổi, lần đầu đi tới nhà cũ, gặp được cậu chủ, khi đó cơ thể của cậu chủ có hơi gầy yếu, nhưng lại biết rất nhiều.” Cửu Thiên Thành trả lời.


“Ngày đó, tôi tặng cậu một thứ.” Tô Bạch nói.


“Là một cây bút lông, lúc đó cậu chủ đang luyện chữ, còn tôi chơi ở bên cạnh, làm ồn đến cậu, bị cha tôi dạy cho một trận, sau đó cậu chủ đã tặng một cây bút cho tôi, chỉ có điều, chắc hẳn giờ không tìm được cây bút đó nữa rồi.”


Tất cả đều trả lời khớp hết.


Trong lòng Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi thả lỏng một chút, như vậy xem ra, cha mình thi thoảng cũng sẽ thả mình ra ngoài lòng vòng, mình cũng không phải luôn ở trong dung dịch nuôi cấy đó.


Trong trí nhớ của Tô Bạch, cha mình bình thường rất ít khi ở cùng mình, có khả năng cha mình chỉ cầm bức tranh đó tới thay cho thời gian bọn họ vốn nên ở cùng mình, nguyên nhân có thể chỉ là ngại phiền phức.


Con người vẫn là vào khi yếu đuối nhất, cũng chính là lúc vô lực nhất, dùng hết mọi khả năng để bắt lấy bất cứ một cọng rơm nào bên cạnh, bây giờ Tô Bạch cũng gần giống như vậy.


“Cậu chủ, tôi đi lấy chút rượu vang cho cậu nhé.” Cửu Thiên Thành nói.


“Được.”


Tô Bạch gật đầu, lời nên hỏi hắn cũng đã hỏi rồi, bây giờ tâm trạng của hắn quả thực cũng đã tốt hơn rất nhiều, nên cũng không ngại uống một ly.


Cửu Thiên Thành đi ra khỏi phòng bao, phân phó cho một nữ trưởng ca ở bên ngoài, còn mình thì đi lấy rượu cất trong văn phòng, sau đó lập tức đi vào nhà vệ sinh.


Trong nhà vệ sinh, Cửu Thiên Thành rửa mặt, rồi rút khăn tay lau, sau đó hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi nhà vệ sinh.


Ngay khi anh ta trở về phòng bao, Tô Bạch đã tự mình rót hai ly rượu vang đặt lên trên bàn trà nhỏ mà phục vụ bê vào.


“Cảm ơn cậu chủ.” Cửu Thiên Thành nhận ly rượu vang, uống một ngụm với vẻ có hơi được thương mà sợ.


Tô Bạch cũng uống một ngụm, rượu vang không tồi, từ sau khi mình phân chia tài sản ra ngoài, quả thực cũng rất ít khi được uống rượu vang tốt như vậy. Cho dù là hiện tại, Tô Bạch cũng không biết rõ mình chia cắt sạch tài sản là đúng hay sai, nhưng hắn cũng rất ít khi rối rắm giữa đúng và sai, nếu như chỉ là muốn theo đuổi cảm giác ăn no hưởng thụ đơn giản, vậy bây giờ cho dù không tốn lấy một phần tiền hắn cũng có thể làm được.


“Cậu chủ, cậu tới tìm tôi, thật sự chỉ đơn giản là nói chuyện thôi sao?”


“Ừm, còn nữa, cậu có biết hiện tại anh Cửu đang ở nơi nào không?” Tô Bạch hỏi.


“Ở Tứ Xuyên, cậu chủ, lúc đầu cậu phái người tới nói cho tôi biết, nhưng tôi không qua đó.” Cửu Thiên Thành ngược lại rất thành thật.


Xem ra, mâu thuẫn giữa anh ta và cha mình đã hoàn toàn đi đến mức độ không giải quyết được rồi.


Chuyện trong nhà người ta, Tô Bạch cũng không tiện nói, đương nhiên hắn cũng chẳng muốn nói gì đó, sau khi uống xong rượu, hắn đứng dậy từ biệt.


Cửu Thiên Thành tiễn Tô Bạch ra thẳng đến cửa.


“Cậu chủ, tôi lái xe đưa cậu về nhé.” Cửu Thiên Thành hỏi.


“Không cần tôi, tôi tự bắt xe về sẽ tiện hơn.” Nói xong, Tô Bạch duỗi một tay vỗ nhẹ lên bả vai của anh ta: “Hai năm này lăn lộn không tệ, trên người sạch sẽ hơn nhiều rồi.”


Tô Bạch nói sạch sẽ, là chỉ con người ăn thông cả hai giới hắc bạch này của Cửu Thiên Thành, vậy mà trên người lại không mang theo oán khí, con hàng này quả thực trong sạch đến mức, so với những con lừa ngốc ăn chay niệm phật trong chùa đó, chỉ có hơn mà không có kém.


Rất dễ nhận thấy, Cửu Thiên Thành cũng hiểu được ý tứ của Tô Bạch, anh ta gật đầu, cười bảo: “Môi trường xã hội khác rồi, không giống với lúc trước, không phải năm ngoái có bộ phim tên là [Lão Pháo] hay sao, cũng tương tự với ý tứ này.


Còn nữa, cậu chủ, cậu biết đây là đại lục, môi trường khác với Âu Mỹ thậm chí là cả Hồng Kong và Đài Loan đó, ở nơi này chỉ chăm chăm dựa theo phương pháp cũ lăn lộn ở hắc đạo, vậy kết cục sẽ rất thê thảm.”


“Cậu tự mình bảo trọng cho tốt là được.” Tô Bạch bước lên taxi, chiếc xe rời đi trước mắt Cửu Thiên Thành.


Cửu Thiên Thành đứng nguyên tại chỗ vẫn luôn vẫy tay, cho đến khi cảm giác cánh tay có hơi tê rần mới thả xuống, lúc này, trên gương mặt của anh ta đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.


Anh ta lảo đảo trở về thang máy của câu lạc bộ, đi thẳng lên tầng năm, rồi tiến vào văn phòng của mình.


Cửu Thiên Thành lập tức ngồi lên ghế ông chủ của mình, nới lỏng áo ra, thở hổn hển từng hơi to.


Khoảng chừng mười phút sau, anh ta dường như mới tỉnh táo lại từ trong trạng thái khiếp sợ vừa rồi, duỗi bàn tay hơi run run kéo két bảo hiểm cỡ nhỏ ở bên dưới bàn làm việc trước mặt, lôi ra một phong thư hơi ố vàng ở bên trong ra.


Cửu Thiên Thành cầm phong thứ trong tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Anh ta không lôi thứ bên trong phong thư này ra, bởi vì anh ta biết bên trong có gì, hơn nữa cũng đã đọc rất nhiều lần rồi, bên trong là một lá thư và hai bức ảnh, tới từ cha của mình.


Anh ta hé miệng, ngay khi Cửu Thiên Thành vừa định đặt phong thư trở về, thì cửa văn phòng vốn bị khóa trái, chẳng hiểu tại sao lại bị đánh mở.


Cửu Thiên Thành có hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn người tiến vào.


“Tôi không cẩn thận rơi di động trong phòng bao rồi, nhưng trưởng ca rất nghiêm khắc, không cho tôi tiến thẳng vào trong, cô ta nói sẽ cho người đi tìm, sau đó lại xác thực xem tôi có phải là chủ nhân của chiếc di động hay không. Thế này thì phiền quá, không phải sao, cho nên tôi tới tìm cậu nói một tiếng, mới vội vã quay lại đây.”


Vừa nói Tô Bạch vừa đi về phía Cửu Thiên Thành, sau đó, ánh mắt của hắn rơi vào phong thư trong tay anh ta.


“Thứ gì mà lại cần phải đặt trong két bảo hiểm thế, cho tôi xem chút có được không?” Tô Bạch hỏi.


Nhưng Cửu Thiên Thành biết rõ, hắn thực sự không có ý hỏi hay là thỉnh cầu.


Tình hình dịch bệnh đang diễn biến phức tạp, mn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé ^^


Chương 750

Bình Luận (0)
Comment