Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 751 - Chương 751 Cha Mẹ, Đứa Con Này Chắc Chắn Sẽ Nhặt Xác Thay Các Người 1

Chương 751

Cha Mẹ, Đứa Con Này Chắc Chắn Sẽ Nhặt Xác Thay Các Người 1


Ngay cả người bình thường cũng có thể phát hiện ra được rõ ràng, rằng Tô Bạch tuyệt đối không phải chỉ đánh rơi đồ ở nơi này cho nên mới trở về lấy đồ đơn giản như vậy. Huống chi là loại ông chủ mở ra được một club giải trí rộng lớn như Cửu Thiên Thành đây?


Đối mặt với hắn, Cửu Thiên Thành chậm rãi nhắm mắt lại, tay trái siết chặt phong thư, tay phải thì lại rút một lưỡi dao lam từ trong tay áo ra, chỉ có điều, hai tay anh ta đang run rẩy.


“Cậu đang sợ tôi sao?”


Tô Bạch duỗi tay chỉ vào mặt mình, rõ ràng có hơi nghi ngờ, cảm giác nghi ngờ này rất chân thực, quả thật rất chân thực


“Trước đó khi nói chuyện, tôi đã cảm giác được cậu đang sợ tôi, điều này khiến tôi rất khó hiểu, tôi nhớ mấy năm trước khi cậu tới tìm tôi lấy hạng mục, cũng không có bộ dạng này.”


Đây chính là nguyên nhân khiến Tô Bạch đi rồi còn quay lại, Cửu Thiên Thành là người hung ác lăn lộn ở cả hai giới hắc bạch. Về điểm này, anh ta được kế thừa gen của cha mình là anh Cửu. Người như vậy cho dù là lăn lộn ở hệ thống quân đội, hay lăn lộn trong xã hội, lăn ra được thành tích cũng là chuyện sớm muộn, cho nên khả năng ngụy trang của Cửu Thiên Thành chắc chắn rất tốt. Thế nhưng có vài thứ, cũng có những chi tiết, cho dù là diễn viên xuất sắc nhất giải Oscar có cao minh đến đâu, cũng không thể làm được đến mười phân vẹn mười, hơn nữa, dao động cảm xúc của anh ta, thậm chí là sâu trong ánh mắt của anh ta lóe lên vẻ sợ hãi, vẫn bị Tô Bạch nắm bắt được.


Dù sao, Tô Bạch của hiện tại đã sớm thoát khỏi giai đoạn chỉ đơn giản là dùng ánh mắt để quan sát người ta. Cho dù là ở trong thế giới chuyện xưa hay là ở trong thế giới hiện thực, thì việc không biết nhìn người hay là nhìn người không chuẩn, cũng rất có khả năng là cỏ trên mộ đã rất cao rồi.


Cho nên, điều này rất kỳ quái, tại sao Cửu Thiên Thành lại sợ mình như vậy?


Nếu là thính giả cấp thấp, mang theo sợ hãi và kính sợ khi đối mặt với Tô Bạch là chuyện rất bình thường, nhưng rất rõ ràng, Cửu Thiên Thành không phải là thính giả, mà thính giả cũng không phải củ cải trắng bên đường, tùy tiện đụng vào ai thì người đấy cũng là thính giả.


Mà hiện tại, tay trái của anh ta thậm chí còn lôi ra một con dao lam, xem ra, là muốn ra tay với mình đây, nhưng anh ta cũng bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên vẫn do dự như trước, vẫn chần chừ như cũ.


Cũng không phải vì anh ta không nỡ, không bằng lòng giết mình, mà là vì có khả năng anh ta cảm thấy không thể giết được mình.


Đây là thông tin mà Tô Bạch đã phát hiện ra.


Hắn duỗi tay ra, cầm lấy phong thư đó, bấy giờ, làn da trên gương mặt của Cửu Thiên Thành đột nhiên run rẩy, sau đó anh ta gầm lên một tiếng giống như dã thú, xoay người lại, cả người lập tức đứng thẳng lên, đầu gối phải húc vào bụng dưới của Tô Bạch, cánh tay trái trực tiếp đè lên cổ hắn, ngón tay phải cầm dao lam, cắt vào vị trí cổ họng của hắn một cách rất quả quyết.


Tô Bạch đứng bất động, đầu gối của đối phương va vào bụng dưới của mình rất mạnh, khiến cả người hắn cũng cong lại, sau đó đối phương đè lên cổ mình, mảnh dao xẹt qua cổ họng mình, khiến máu tươi lập tức phun ra.


Ngay sau đó Cửu Thiên Thành buông tay, anh ta nhìn Tô Bạch từ từ khụy xuống mặt đất, còn bản thân mình thì lại mang vẻ mặt khó tin.


“Chết rồi sao…?”


Cửu Thiên Thành mấp máy môi, đặt phong thư lên bàn làm việc, sau đó cầm một chai rượu đặt trên bàn, xoáy nắp chai, đột nhiên uống hai ngụm lớn, dường như lúc này chỉ có rượu mới có thể khiến tâm trạng khẩn trương của mình thả lỏng một chút.


Chỉ có điều, ngay khi Cửu Thiên Thành vừa mới đặt bình rượu xuống khỏi bên miệng, lại ngạc nhiên phát hiện ra Tô Bạch đáng lẽ “đã chết” nên nằm trên đất, lại đang đứng thẳng tắp ở trước mặt mình, mà phong thư vừa mới đặt trên bàn lại xuất hiện trong tay hắn.


Trên gương mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, mà chậm rãi mở phong thư ra một cách rất bình tĩnh, bên trong có hai bức ảnh rơi xuống, bị Tô Bạch tiếp trong tay. Ngay sau đó, còn có một lá thư từ từ xuất hiện.


Cửu Thiên Thành nhìn Tô Bạch với vẻ mặt sợ hãi, dường như anh ta không hề cảm thấy kỳ quái một chút nào đối với kết quả trước mặt này, giống như đã nhận mệnh vậy, hai tay anh ta ôm đầu, quỳ xuống trước mặt hắn, không phải nhận sai mà là nhận mệnh.


Ánh mắt của Tô Bạch liếc qua hai bức ảnh, sau đó lại đọc lá thư cầm trong tay.


Suốt toàn bộ quá trình, Cửu Thiên Thành đều quỳ trên mặt đất, giống như một người tuyệt vọng đến cùng cực, hơn nữa cũng đã mất đi dũng khí đấu tranh, anh ta cũng không còn tiếp tục hung tợn ra tay với Tô Bạch nữa.


Cả quá trình đều rất yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức có hơi kỳ cục.


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, đặt hai bức ảnh vào trong túi của mình, sau đó lại siết lá thư trong lòng bàn tay, sát khí bùng nổ trong lòng bàn tay, khiến lá thư hóa thành tro bụi ngay lập tức.


Sau đó, ánh mắt của hắn dừng trên người Cửu Thiên Thành, hắn duỗi tay, nắm tóc của anh ta, rồi thuận thế kéo lên, Cửu Thiên Thành bị Tô Bạch cưỡng chế lôi dậy.


Anh ta nhìn hắn, trong mắt là nỗi sợ hãi không thể che giấu được.


“Ha ha.” Tô Bạch cười hai tiếng: “Cho dù tôi là quỷ, nhưng cậu lăn lộn trong hắc đạo này, vậy mà lại bị một con quỷ nhỏ dọa thành ra như vậy, cũng thiệt tình, có hơi mất mặt thật đấy.”


Hắn thả tay ra, Cửu Thiên Thành ngã xuống mặt đất, không dám bò dậy, xem ra vừa rồi ra tay với Tô Bạch đã dùng hết sạch toàn bộ dũng khí của anh ta rồi.


Tô Bạch đi đến bên cửa sổ, hô hấp trông có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả tư thế đi đường cũng lộ ra một loại bình tĩnh, chỉ có điều, lúc này, bầu không khí trong toàn bộ căn phòng dường như đã đột ngột thay đổi.


Hắn giơ bàn tay lên, dường như có hơi do dự, rồi vẫn chậm rãi thu trở lại.


Cửu Thiên Thành chỉ cảm thấy cả người mình giống như bị một nguồn sức mạnh đáng sợ nhấc lên, ngay khi sắp bị nghiền thành thịt nát, thì nguồn sức mạnh đó lại biến mất không thấy đâu.


Anh ta thở hổn hển nặng nề, thật lâu sau mới cố lấy dũng khí, nhìn về vị trí Tô Bạch đang đứng ở trước mặt.


Cửa sổ để mở, nhưng người cũng đã không còn, cậu ta không giết mình sao? Tại sao cậu ta không giết mình?


Chương 751

Bình Luận (0)
Comment