Chương 752
Cha Mẹ, Đứa Con Này Chắc Chắn Sẽ Nhặt Xác Thay Các Người 2
Xe được lái rất nhanh, nhưng rõ ràng Tô Bạch không hề cảm giác được một chút nào, tốc độ cả xe hơi còn lâu mới đọ được với tốc độ bùng phát trong nháy mắt của thính giả khi chân chính chém giết đối phương.
Hai bên cửa sổ xe đều bị để hở, gió đêm mạnh mẽ lùa vào thuận theo cửa sổ, khiến mái tóc hắn trông có hơi dài ra một chút, cũng hơi rối loạn.
Mà hiện tại, gió đêm có hỗn loạn đến đâu cũng không loạn như trong lòng hắn.
Nếu các người cảm thấy muốn lừa gạt người lớn một chút, cho nên mới bất đắc dĩ dùng cách thức mang thai hộ để cho tôi ra đời, tôi chịu!
Tôi cũng có thể hiểu được.
Các người xuất phát từ mục đích khác, cần tôi sinh ra để làm gì, cần tôi đi hoàn thành kế hoạch nào đó của các người, sau đó các người cảm thấy việc mang theo tôi trưởng thành quá phiền phức, hoặc có lẽ sẽ xuất hiện một nhân tố bất ngờ nào đó, cho dù các người đặt tôi vào trong thùng thủy tinh đựng dung dịch nuôi cấy, khiến tôi giống như người thực vật, mỗi ngày xem hình ảnh trong tập tranh rồi nằm mơ, để nhồi đầy những ký ức thời thơ ấu giả tạo!
Tôi cũng chịu, tôi cũng… có thể hiểu được!
Tôi có tức giận đến đâu, có căm phẫn đến đâu, có bất đắc dĩ đến đâu, có nghẹn uất đến đâu, thì tôi vẫn có thể hiểu được, các người là thính giả, môi trường bên cạnh các người, và câu chuyện mà các người phải đối mặt khiến tính cách của các người vặn vẹo, khiến giá trị quan và luân lý làm người của các người vặn vẹo, nhưng tôi vẫn hiểu được, bởi vì tôi cũng là thính giả, bởi vì tôi cũng vặn vẹo!
Cho dù trước đây, các người đối xử với thời thơ ấu của tôi ra sao, cho dù trước kia các người đối xử với sự ra đời của tôi thế nào, cho dù lúc đầu các người đối xử với tính mạng của tôi kiểu gì, thì tôi đều chịu hết.
Thậm chí, cho dù là thâm thù đại hận lớn đến đâu, nhưng nếu sau này còn gặp lại các ngươi, tôi vẫn có thể gật đầu với các người, châm thuốc cho các người, cho dù không có khả năng gọi một tiếng cha mẹ, nhưng ít nhất vẫn có thể duy trì một loại tôn trọng cơ bản nhất.
Cho dù các người có lòng hay là vô tâm, các người ít nhất cũng đã tạo ra tôi, thậm chí ít nhất là trao sinh mệnh cho tôi, ít nhất, tính ra, tôi còn hạnh phúc, còn may mắn hơn những người từ bé đã sinh sống trong môi trường bạo lực gia đình rất nhiều.
Cho dù, thời thơ ấu của tôi là giả tạo, nhưng ít nhất những giấc mơ đó, những hồi ức giả dối đó cũng tươi đẹp!
Các người là cha mẹ của tôi, các người tạo ra tôi, các người cho tôi sinh sống, dựa theo mối quan hệ luân lý trong gia đình bình thường, tôi nên hận các người, nhưng dựa theo mối quan hệ giữa các thính giả, thì tôi nên biết ơn các người!
Cho dù các người đối xử với tôi ra sao, cho dù các người người đối với một đứa con trai như tôi thế nào. Tôi vẫn có thể hiểu được, vẫn có thể nhịn được, và vẫn có thể chấp nhận được!
Tôi là Tô Bạch, bây giờ tôi đang trải qua cuộc sống của tôi, tôi cũng không bằng lòng quá bận tâm về quá khứ của mình, tôi cũng chẳng muốn quay đầu nhìn lại quá khứ của mình, tôi đã chia cắt toàn bộ gia sản mà các người để lại cho tôi. Đảo Tần Hoàng tôi cũng đã đi, Thiết Tử và Quân Nhi tôi cũng đã giết nốt, sự trừng phạt của Phát Thanh trong thế giới chuyện xưa, tôi cũng cam tâm tình nguyện đi chấp nhận, tôi cam tâm tình nguyện đi lĩnh tội, tôi thậm chí còn cam tâm tình nguyện chịu chết!
Nhưng, vừa nghĩ đến đây, đôi mắt của Tô Bạch đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, vẻ điên cuồng đó, thô bạo đó, đáng sợ đó, tâm thần đó, vào lúc này sát khí điên cuồng bao trùm toàn bộ con xe, những chiếc xe bên ngoài khi nhìn thấy chiếc Santana này, đều sẽ cho rằng nó là một màn sương màu đen đang di chuyển.
Đối với Tô Bạch mà nói, hắn chú trọng nhất là cho dù khi có tức giận, có đối diện với sinh tử thế nào, cũng phải mỉm cười, cho dù khi bị đâm một nhát cũng phải mang theo một loại nhịp điệu và tiết tấu thuộc về cái đẹp.
Cho dù là khi phát bệnh hắn cũng chỉ trở nên lạnh lùng khác thường mà thôi, trên cơ bản, rất ít khi xuất hiện kiểu bộc lộ toàn bộ cảm xúc một cách điên cuồng và bừa bãi như vậy.
Nhưng lúc này, hắn lại biểu hiện ra ngoài, bởi vì hiện thực mà mình đối mặt, lại càng thêm phá vỡ những gì mà hắn đã nhìn thấy trong hồi ức máu, ý nghĩa tồn tại của mình, cách thức đối xử của những người mà mình gọi là cha mẹ đó đối với mình, thực ra cũng không phải là mặt mà mình đã thấu hiểu và bằng lòng hiểu trước đó.
Vốn dĩ, trước kia, cái gọi là chân tướng đó đã khiến trong lòng Tô Bạch rất khó chịu, thậm chí khiến hắn đau đến không có cách nào hít thở, thế nhưng, ngay khi chân tướng thật sự bị bóc trần, cảm giác tàn khốc đó dường như mang đến một loại ý tứ thật mỉa mai, khiến hắn hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng!
“Cha, mẹ, tôi không biết bây giờ các người có nghe được hay không, tôi không tôi liệu có nên gọi các người như vậy hay không, tôi cũng không biết bây giờ các người đang ở đâu, tôi lại càng không biết các người có coi tôi như một đứa con trai, một đời sau của các người chút nào hay không, thế nhưng, xin các người cứ yên tâm, cho dù các người ở chân trời góc bể, cho dù các người còn đang ẩn náu ở nơi nào trên thế giới này, và cho dù có phải ngay cả Phát Thanh cũng không thể tìm được các người hay không, thì xin cứ yên tâm, thật đấy, xin các người cứ yên tâm, có một ngày đứa con trai này như tôi chắc chắn sẽ báo hiếu, nhặt xác thay các người!”
“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Động, đi tới trước đường cái.
Chưa từng mở lời nói ra nỗi đau buồn trong lòng ta, quân tử lại đây nghe ta nói.
Vị nào đó chuyển đến Nam Kinh, xin hãy truyền thư cho vị tam lang đó của ta.
Thư nói Tô Tam đã chết, kiếp sau biến thành khuyển mã đáp cho ta…”
Lúc này, mập mạp đang ngồi trên sô pha, uống trà nghe kinh kịch một cách thảnh thơi, đoạn này thuộc về kinh kịch tội phạm Tô Tam bị áp giải, ngược lại cũng không phải anh ta đột nhiên có sở thích lập tức cao nhã hẳn lên, đi thích loại hình này, mà là mỗi lần nghe đến đoạn Tô Tam này là lại thay vào bằng một người nào đó, nghe qua khá là sảng khoái.
Lúc này, di động đột nhiên vang lên.
“Alo, đại Bạch này, cậu đã ra ngoài hai ngày rồi đó, ngay cả năm mới cũng không đón ở nhà, bận gì thế?” Mập mạp hỏi.
“Tôi ở ngoài nhà, anh ra ngoài chút đi.”
“Ồ, được rồi.”
Mập mạp đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách đến bên ngoài căn nhà, thấy Tô Bạch không ở trong sân, mới đẩy cửa lớn đi ra bên ngoài.
Chiếc Santana của hắn đỗ cách đó vài mét, mập mạp rút một điếu thuốc, vừa châm, vừa đi qua đó.
“Cốc cốc cốc…” Anh ta gõ lên cửa sổ xe bên ghế lái: “Cung hỷ phát tài, năm mới đại cát nhé.” Mập mạp chúc mừng.
Tô Bạch mở cửa xe, rồi đi ra ngoài.
Điếu thuốc trong miệng mập mạp rớt xuống đất, anh ta lùi lại mấy bước theo bản năng, nhìn Tô Bạch: “Đại Bạch, cậu sao thế? Ai chọc cậu sao?”
“Chiếc rương đồng xanh đó, anh vẫn còn nhớ chứ?” Tô Bạch hỏi.
“À, cái rương đó hả, vẫn nhớ chứ, cái đó tôi lấy được từ trong tay cậu mà, sao thế?” Mập mạp nhún vai, đáp với vẻ trông rất vô tội: “Trước đây không phải không quen biết cậu hay sao, thấy cậu là một thính giả mới nên bắt nạt cậu một chút thôi, bây giờ cậu muốn chiếc rương đồng xanh đó, tôi quay đầu về Thành Đô lấy cho cậu, vừa vặn tôi cũng có chuyện nói với cậu.”