Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 753 - Chương 753 Cậu Ta Chỉ Là Một Con Quỷ 1

Chương 753

Cậu Ta Chỉ Là Một Con Quỷ 1


Tô Bạch tiến lên hai bước, sáp lại gần mập mạp: “Anh nói cho tôi biết, lúc đầu là ai đã kêu anh ra mặt lấy chiếc rương đồng xanh từ trong tay tôi đi.”


“Chuyện này…” Mập mạp nhất thời cứng họng, chắc hẳn là đang do dự.


“Nói!” Tô Bạch tiếp tục tới gần anh ta.


“Tôi đã đồng ý với người ta sẽ giữ bí mật rồi, đại Bạch, cậu…”


“Rầm!”


Tô Bạch tung một cước tới, cũng may mập mạp đã sớm phát hiện ra lúc này cảm xúc của hắn không bình thường, cộng thêm anh ta cũng đã có kinh nghiệm, hai nắm tay lập tức vung ngang trước người, chặn một cước này của hắn.


Nhưng bản thân mập mạp cũng không ngờ, chẳng qua chỉ hai ngày không gặp thôi, mà cường độ huyết mạch của vị mắc bệnh tâm thần ở trước mặt này, đã đạt đến một tầm cao mới, vậy mà sức mạnh của một cước này lại cao hơn so với trong dự đoán của mình rất nhiều.


Móa nó, thật không có thiên lý mà, dựa vào cái gì mà một tên tâm thần lại tiến bộ với tốc độ nhanh như vậy chứ?


Mập mạp đã đánh giá thấp rồi, hoặc là anh ta vốn không nên tiếp xúc gần người với Tô Bạch, cả người bị đá bay ngược ra sau, đụng lên mặt đất.


“Đại Bạch, cậu điên rồi!”


“Nói cho tôi biết, là ai?”


Tô Bạch tiếp tục áp sát, sát khí trên người đã rất rõ ràng. Lúc này, hắn dùng hành động thực tế và sát khí nồng đậm như vậy trên người mình, để nói cho mập mạp biết một cách không hề kiêng nể gì, hoặc là nói cho tôi biết đáp án mà tôi muốn, hoặc là chết!


“Đại Bạch, cậu nghe tôi giải thích đã, cậu nghe tôi nói, nghe tôi nói đã…”


Mập mạp vừa bò dậy, vừa nhìn thấy vị trí mi tâm của Tô Bạch lộ ra tơ máu, gần như trong nháy mắt đã bao trùm cả người hắn, Tô Bạch xông về phía anh ta với tốc độ nhanh hơn.


Lần này, mập mạp cũng không dám chậm trễ nữa, vừa hô lên vừa mở bàn tay ra, lộ ra phi kiếm của mình, dưới phi kiếm bay lượn, một đường kết giới trực tiếp bao trùm anh ta lại.


“Ầm! Ầm! Ầm!”


Tô Bạch dường như không hề kiêng dè gì mà tung những cú đấm nối tiếp nhau lên kết giới này, kết giới không ngừng phóng ra những mũi nhọn vô cùng sắc bén đâm vào cơ thể của hắn, rạch ra những vết thương, nhưng hắn lại không hề để ý một chút nào, cuối cùng, khoảng chừng qua bảy tám lần, kết giới của mập mạp cứ như vậy bị Tô Bạch dùng cách thức mạnh mẽ như thế đánh vỡ.


Không hề do dự một chút nào, cũng không hề chậm trễ một chút nào, Tô Bạch lại xông về phía mập mạp, điều này chứng tỏ thái độ không chết không dừng của hắn!


“Má ơi, tôi sợ rồi, tôi nói cho cậu, tôi nói cho cậu là được chứ gì!”


Mập mạp cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, một mặt là anh ta vốn dĩ không muốn đánh nhau với Tô Bạch, hơn nữa còn là quyết đấu sinh tử thật, mặt khác, anh ta thực sự biết nếu như Tô Bạch nghiêm túc, chắc chắn sẽ ra chiêu sát thủ, không quan tâm có giao tình hay không.


Tô Bạch dừng lại và nhìn anh ta.


Mập mạp hít thật sâu hai lần, ngập ngừng một chút rồi hé miệng: “Lúc trước khi cậu vừa mới tới Thành Đô, quả thực có người thông báo cho tôi biết phải đi lấy một chiếc rương từ chỗ cậu, tôi vốn đồng ý với người đó sẽ không nói cho cậu biết rồi, nhưng bây giờ ngược lại, cô ta cũng đã không còn sống nữa.”


“Lệ Chi sao?” Tô Bạch hỏi.


Mập mạp gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Không sai, quả thực là Lệ Chi, bằng không, cậu nghĩ tại sao tôi lại nhàn rỗi như vậy, lại trùng hợp như vậy, vào đúng thời điểm đó vừa vặn chặn chiếc xe mà cậu đang ngồi chứ?”


“Bây giờ, chiếc rương đồng xanh đó đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi.


“Ở Thành Đô, quê của tôi, tôi vẫn luôn giấu nó.” Mập mạp đáp.


“Anh đã từng mở nó ra chưa?”


“Đã từng mở ra rồi.” Mập mạp gật đầu, đáp một cách thành thực: “Cậu nói xem một người giống như tôi, nhìn thấy một chiếc rương kỳ quái sẽ không nghĩ cách mở ra nó sao, có thể sao?”


“Bên trong đó có gì?”


“Trong đó…” Mập mạp nhìn đôi mắt của Tô Bạch, thở dài một tiếng rồi đáp: “Trống không.”


Tuy rằng đã vào đông rồi, thậm chí là vừa mới qua năm mới, nhưng những nơi khác ở Trung Quốc vẫn nằm trong thời tiết giá lạnh, nhưng ở Thành Đô, mùa đông cũng không lạnh cho lắm, ít nhất đối thì đối với đám người ở khu vực duyên hải phía đông và cư trú ở phía đông bắc đó mà nói, thì mùa đông ở Thành Đô quả thực có hơi ấm áp đến khó tưởng tượng.


Một nữ y tá mặc váy y tá trắng tinh đi vào trong một phòng bệnh, thay quần áo cho người bệnh điều dưỡng này, đồng thời cũng lau qua cơ thể ông ta một chút, sau đó có một thầy trị liệu mát xa có chuyên môn tới xoa bóp cơ thể cho ông ta.


Sau đó, lại có một y tá khác qua đó chuyển ông ta lên xe lăn, đẩy ông ta ra ngoài đi dạo.


Hôm nay bên ngoài ánh nắng vừa đẹp.


Người bệnh này là một người sống ở đây, năm ngoái khi vừa mới chuyển vào, còn có một người trẻ tuổi thi thoảng sẽ tới thăm ông ta, nhưng một năm gần đây đã không có người nào vào thăm ông ta nữa, nhưng trên dưới viện điều dưỡng vẫn không hề đối xử ông ta bạc đãi một chút nào, bởi vì người thanh niên đã đưa ông ta vào đây lúc trước đó, đã trực tiếp chuyển đủ tiền vào tài khoản của viện điều dưỡng cho người bệnh này ở hơn năm mươi năm, hơn nữa còn là phí điều dưỡng với tiêu chuẩn cao nhất.


Chỉ có điều, trạng thái hiện tại của người bệnh này vẫn không tốt cho lắm, tuy rằng có thể nhắm mở mắt, nhưng hình như không có bao nhiêu ý thức, mỗi ngày vẫn dựa vào ăn thức ăn lỏng, nhưng khi muốn đi vệ sinh vẫn có thể có một chút ý thức của mình, biết ấn nhẹ vào một cái vào nút ở bên cạnh tay gọi điều dưỡng.


Trong quan điểm của bác sĩ ở viện điều dưỡng, người bệnh này một mặt là có khả năng có ý thức nhất định, nhưng một mặt khác, loại ý thức này chỉ là một loại ý thức bản năng đơn giản, cả người ông ta thuộc về ý thức của ông ta, thực ra ông ta vẫn chưa thực sự tỉnh lại, mà chuyện này, lại có sự khác biệt rất lớn trúng gió bình thường.


Chỉ là bệnh kỳ quái ở trong viện điều dưỡng cũng không ít, cho nên cũng không dấy lên làn sóng quá lớn, tiếp tục ở lại cũng được, dù sao cũng đã đưa đủ tiền rồi.


Bầu không khí năm mới cũng lan tràn trong viện điều dưỡng, đến nơi nào cũng đều nhìn thấy những câu đối năm mới được dán lên, cũng treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, nghe nói còn có biểu diễn văn nghệ do bệnh nhân và bác sĩ tự mình tổ chức, đến khi đó, lãnh đạo trong trong khu cũng sẽ đến nơi này tham gia chụp ảnh đăng báo chí.


Hộ sĩ giúp người bệnh ngồi trên xe lăn, rồi chậm rãi đẩy đi, ánh mắt của người bệnh có hơi dại ra, chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, đây dường như là ánh mắt quen thuộc suốt một năm này của ông ta, tóm lại là đang nhìn phía trước, giống như đang đợi người nào đó vậy.


Chương 753

Bình Luận (0)
Comment