Chương 754
Cậu Ta Chỉ Là Một Con Quỷ 2
Thế nhưng lúc này, ánh mắt của người bệnh này lại tập trung lại, trên gương mặt của ông ta cũng lộ ra vẻ hưng phấn và khó tin, cơ thể bắt đầu run rẩy và co quắp.
“Ông sao thế? Sao vậy?”
Hộ sĩ đẩy xe lăn lập tức phát hiện ra tình trạng của ông ta, lập tức cầm thiết bị liên lạc trên người dự định gọi bác sĩ qua đây, điều kiện và tiêu chuẩn ở bệnh viện điều dưỡng này quả thực rất cao, bằng không lúc đầu người bệnh này cũng sẽ không được đưa tới nơi này.
Chỉ có điều, hộ sĩ còn chưa kịp nhấn vào nút nói chuyện thì cô ta đã lập tức ngất xỉu, thiết bị liên lạc rơi xuống đất.
Người bệnh ngồi trên xe lăn nhìn người kia chậm rãi tiến lại gần, hơn nữa còn ngồi xổm xuống trước mặt mình, môi của ông ta mấp máy, cả người dường như đang phải chịu kích thích cực lớn vì người trước mặt này.
“Anh Cửu, tôi tới thăm anh đây.” Giọng nói của đối phương có khàn khàn.
Thân thể của anh Cửu run rẩy càng lúc càng dữ dội, ông ta dường như muốn vùng thoát khỏi xe lăn và đứng dậy, nhưng ông ta cũng không thể làm được, loại phản ứng cơ thể mãnh liệt này, đã là cực hạn mà ông ta có thể làm được với cơ thể này rồi.
“Nhìn thấy anh như vậy, tôi cũng rất khó chịu đấy, anh Cửu.”
Tay của đối phương nắm lấy tay của anh Cửu như thể đang nói chuyện với một người lớn mà mình rất thân thiết, mang theo một loại cảm xúc tin tưởng và nhớ nhung.
“Thế nhưng, trước đây anh chắc hẳn nên mở chiếc rương đó ra trước mặt cậu ta.” Đối phương nói một cách rất nghiêm túc, mang theo một loại giọng điệu trách cứ nhàn nhạt, nếu lúc đầu anh quả quyết một chút, thì bây giờ anh cũng sẽ không ngồi trên chiếc xe lăn này.
“Không thể… tôi… không thể… không… thể…”
Trong miệng của anh Cửu phát ra âm thanh mơ hồ, rõ ràng là rất cố chấp, lại rất kích động.
“Tại sao lại không thể?” Đối phương rõ ràng không có cách nào hiểu được: “Anh có biết tôi đã đợi một khắc đó, đợi rất nhiều năm rồi hay không, kết quả, anh lại khiến tôi phải đợi thêm hai năm nữa, hai năm, suốt tận hai năm đấy!”
“Cậu ấy… cậu ấy là… cậu ấy là… là… cậu chủ…”
Anh Cửu cố gắng phát ra những âm tiết này, bày tỏ thái độ của mình.
Sau khi nghe được lời này, đối phương rõ ràng đã rơi vào trong một loại thái độ điên cuồng, gần như gào lên: “Thối lắm, cậu ta là cậu chủ của nhà nào, anh hẳn nên biết rõ, anh chắc hẳn biết rõ, cậu ta chỉ là một con quỷ!”
“Phập!”
Một mũi tiêm tiêm vào trong cơ thể của anh Cửu, chất lỏng bên trong cũng được tiêm vào trong.
“Anh đáng chết…” Đối phương ôm đầu của anh Cửu vào trong lòng mình, dường như đang lặng lẽ nói với ông ta: “Anh lãng phí thêm hai năm vì tôi, anh thật sự đáng chết, nhưng tôi đã chọn cho anh một cách chết không đau đớn nhất, coi như là phần thưởng cuối cùng vì rất nhiều chuyện anh đã làm cho tôi ngày trước.”
.
“Các bạn hành khách, chào mừng bạn đã chọn hãng hàng không Tứ Xuyên, chúng tôi luôn chờ mong được gặp lại bạn một lần nữa …”
Tô Bạch xuống khỏi máy bay, một nơi như Thành Đô này cũng xem là một thành phố hắn mà đã ở lâu nhất, ở nơi này hắn có rất nhiều hồi ức, có lẽ là vậy, nhưng hiện giờ hơn phân nửa hồi ức này lại nằm trong dấu ngoặc kép.
Hắn lên một chiếc taxi ở sân bay, đại khái khoảng nửa tiếng sau, xe taxi đã dừng ở cửa một viện điều dưỡng.
Tô Bạch xuống xe, hơi nhíu mày, không biết tại sao, hắn cứ có một loại dự cảm chẳng lành quẩn quanh trong lòng mình.
Tâm trạng của Tô Bạch đối với anh Cửu thật ra rất phức tạp.
Thực ra hắn là một người bạc tình bạc nghĩa, cũng là một người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, bằng không hắn cũng sẽ không một năm liền không tới nơi này thăm anh Cửu, đây thực ra chính là miêu tả chân thật nhất về Tô Bạch. Có thể mình sẽ tìm cho mình một cái cớ, nói là vì dù sao anh Cửu cũng không khôi phục được ý thức, đi với không đi cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng trên thực tế, sở dĩ anh Cửu thành ra như vậy, cũng là vì giúp Tô Bạch vận chuyển chiếc rương đồng xanh đó, mà Tô Bạch, sau khi đóng đủ phí an dưỡng rồi, thái độ trên cơ bản không quan tâm cũng không hỏi han, quả thực cũng làm đến mức có hơi thực tế quá.
Hắn bước vào cửa viện điều dưỡng, đăng ký thông tin thân phận của mình, mới phát hiện ra vẻ mặt của bác sĩ ở quầy đăng ký có hơi không thích hợp, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Bạch hỏi.
“Chuyện này, xin lỗi cậu Tô, ông Cửu đã qua đời từ trước đó rồi, viện điều dưỡng chúng tôi đã tiến hành hỏa thiêu và an táng ông ấy, bởi vì khi đó không thể liên lạc được với cậu, cho nên không có cách nào báo chuyện này cho cậu biết.”
Bác sĩ nói lời xin lỗi hắn một cách rất chân thành.
Anh Cửu đã chết rồi?
Lúc này, đôi mắt của Tô Bạch lúc này hơi híp lại.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì lúc trước, tôi có để lại mấy phương thức liên lạc trong hồ sơ của người nhà tôi cơ mà, còn có cả cách liên hệ với bạn tôi nữa, sao vào lúc đó, các anh có thể không tìm được tôi?”
Cho dù khi ấy mình đã tiến vào thế giới chuyện xưa, nhưng cũng không có khả năng sau khi trở về lại không nhận được một chút tin tức nào hết.
“Nhưng, sự việc quả thực chính là như vậy, rất xin lỗi cậu, cậu Tô, đây là sơ suất trong công tác của viện điều dưỡng chúng tôi, chúng tôi bằng lòng miễn trừ toàn bộ phí điều trị của ông Cửu, trong hơn một năm nằm ở viện điều dưỡng này, và trả lại toàn bộ phí điều dưỡng mà cậu đã nộp trước đó, đây là thành ý của chúng tôi.”
Ngay khi một viện điều dưỡng có bối cảnh là một nửa nhà nước, đột nhiên biến thành thấu hiểu lòng người như vậy, vậy sự việc chắc chắn không hề đơn giản.
Tô Bạch lại không phải là thanh niên rúc mãi trong nhà không ra khỏi cửa, mấy năm này có gió táp mưa sa gì mà hắn chưa từng từng nhìn thấy? Sự việc có tồn tại điều kỳ quái hay không, thực ra chỉ hơi suy nghĩ một chút là biết rõ cả.
“Rầm!”
Vị bác sĩ trước mặt này lập tức bị Tô Bạch túm cổ áo, ấn ngược lên bàn làm việc, dù rằng không muốn thế, nhưng lúc này hắn lại không thể không chọn cách làm ầm ĩ ở bệnh viện, không phải hắn muốn bồi thường gì đó, mà hắn chỉ muốn có được một sự thật, hắn không muốn ở trong khoảng thời gian này chơi trò chơi thương nghiệp và trinh thám cùng với người của viện điều dưỡng này.
Không có câu hỏi, cũng không hỏi dò, mà chỉ đang không ngừng gia tăng lực đạo trong lòng bàn tay mình.
Lúc đầu, vị bác sĩ này vẫn còn định đợi phía bên phòng bảo vệ đó sẽ nhìn thấy tình cảnh này trong camera, rồi lập tức chạy ra đây chế ngự tên du côn này, nhưng ai ngờ được bên đó lại không hề có động tĩnh gì cả.
Thực ra, cũng không thể trách bên phòng bảo vệ được, hiện tại nếu ngay cả năng lực đối phó với một camera mà Tô Bạch cũng không có, vậy thực sự uổng cho cái danh thính giả có thâm niên này.
Tiếng xương cốt bị đè nén bắt đầu truyền tới, Tô Bạch vẫn bình tĩnh nhìn vị bác sĩ này như cũ, đối với hắn mà nói, giết chết một người bình thường, thật sự không tính là chuyện gì cả, một là con rận có nhiều đến đâu cũng không sợ bị cắn, hai là trong ngày thường, Phát Thanh cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt khi thính giả giết mấy người bình thường.