Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 755 - Chương 755 Cậu Ta Là Người, Còn Tôi Là Quỷ 1

Chương 755

Cậu Ta Là Người, Còn Tôi Là Quỷ 1


Dưới loại bầu không khí này, bác sĩ này cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, hai tay của anh ta giơ lên, không ngừng gật đầu, rõ ràng là đang sợ hãi, chuẩn bị nói sự thật.


Tô Bạch buông tay, để anh ta nói chuyện.


“Ông ấy vừa chết vào chiều ngày hôm qua, là bị người mưu sát.” Bác sĩ vừa xoa cổ mình vừa đáp.


“Đưa tôi đi xem thi thể.” Tô Bạch nói: “Thi thể vẫn chưa bị xử lý sạch đâu nhỉ?”


“Chưa, vẫn chưa, viện điều dưỡng chúng tôi làm như vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ danh tiếng của mình, nếu truyền ra ngoài rằng trong viện điều dưỡng có khách hàng bị mưu sát, vậy sau này viện điều dưỡng này thực sự không làm ăn nổi nữa, xin cậu hãy hiểu cho.”


“Thi thể ở nơi nào?” Tô Bạch lại hỏi, chỉ là lần này giọng nói lại đề cao hơn một chút.


Vị bác sĩ này hoảng sợ, lập tức gật đầu, đáp: “Cậu đi theo tôi.”


Rất dễ nhận thấy, vị bác sĩ này dường như cũng cảm giác được, Tô Bạch không mấy mặn mà với việc nhất định quấn lấy đòi bọn họ bồi thường, truy cứu trách nhiệm của viện điều dưỡng, thậm chí là không tiếc đe dọa sẽ nói hết chuyện này ra với truyền thông.


Tóm lại, chỉ cần Tô Bạch không làm ầm ĩ, không đi tuyên bố chuyện này ra ngoài, thì viện điều dưỡng chắc chắn sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của hắn ở những phương diện khác.


Thi thể của anh Cửu được đặt trong một tiểu viện độc lập ở trong viện điều dưỡng, nơi này có mấy quan tài băng điện tử, chỉ có bình thường được canh chừng rất nghiêm ngặt, bởi vì trong viện điều dưỡng có khu vực tương tự với nhà xác là điều cần thiết, nhưng lại tuyệt đối không có khả năng cho những khách hàng khác ở trong viện điều dưỡng nhìn thấy và phát hiện ra nó, dù sao thì người ta cũng tới để điều dưỡng, nên hoàn toàn không thể làm hẳn một nhà xác lộ liễu như bên bệnh viện được.


Tô Bạch đứng phía trước quan tài băng, duỗi tay, ấn xuống cái nút, quan tài băng chậm rãi nâng lên trước mặt mình, bên trong còn lưu lại một luồng khí lạnh.


Vị bác sĩ đó đã không thấy đâu nữa, đổi lại là một người quản lý hành chính có tuổi tác lớn hơn Tô Bạch một chút, ở cửa còn có vài bảo vệ nữa.


“Vết thương ở đâu?” Tô Bạch hỏi, hắn cũng không tin một viện điều dưỡng có rất nhiều bác sĩ có năng lực chuyên môn, mà thật sự ngay cả thi thể của một khách hàng bị mưu sát cũng không kiểm tra đến, người chết ở nơi này, bọn họ chắc chắn để tâm hơn ai biết.


“Ở ngực, là bị tiêm chết, chất độc đã bị rút ra để kiểm tra rồi, cũng được tính là một loại chất độc thần kinh khá cao cấp, tốc độ tử vong rất nhanh.” Ông già đó nói.


Tô Bạch nhìn anh Cửu, hơi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Ít nhất, ông ta chết cũng không đau đớn gì.”


“Là không có đau đớn gì, nhưng mang loại chất độc hệ thần kinh tới giết người, có tỷ suất giá thành quả quá thấp.” Ông cụ ở bên cạnh chen miệng vào nói: “Ở trên thị trường, nó có giá trên trời đấy.”


“Trước tiên cứ giữ thi thể ở chỗ các ông một khoảng thời gian, không thành vấn đề chứ? Về chuyện này tôi sẽ không thông báo ra ngoài, cũng sẽ không đi làm ầm lên, cũng chẳng muốn bồi thường gì đó của các người, nhưng tôi hy vọng qua một thời gian khi tôi quay lại, thi thể đã không còn nữa.”


“Được, đây là sơ suất trong công tác của chúng tôi, chúng tôi lý ra nên gánh vác trách nhiệm.”


Sau đó Tô Bạch đi ra khỏi viện điều dưỡng dưới sự hộ tống của mấy bảo vệ, vừa ra khỏi viện điều dưỡng chưa bao lâu, điện thoại đã vang lên, là điện thoại của Hải thiếu gia.


“Alo.” Tô Bạch nhận máy.


“Alo, Tô Bạch, cậu đâu rồi hả, cậu không ở Thượng Hải sao?” Hải thiếu gia hỏi ở đầu bên kia điện thoại.


“Ừm, tôi đang ở Thành Đô.”


“Sao cậu có thể như thế được nhỉ, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao, cậu…”


“Tôi sẽ tranh thủ trở về kịp lúc.” Tô Bạch nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.


Vừa mới cúp xong điện thoại, một cuộc gọi khác đã tới, là mập mạp.


“Alo, đại Bạch, chuyện lớn rồi, mẹ nó!”


Mập mạp cũng trở về, nhưng không phải là cùng ngồi máy bay trở về khu nội thành Thành Đô cùng với Tô Bạch, mà trước tiên anh ta ngồi tàu cao tốc đến một thành phố bên cạnh Thành Đô, sau đó thuê xe lái tới nhà cũ của mình, trong toàn bộ Tứ Xuyên, cũng chỉ có Thành Đô là một khu vực bình nguyên rộng lớn, mà những khu vực khác chủ yếu lại là miền núi, cho nên để tiết kiệm thời gian, mập mạp cũng đã chịu không ít khổ cực.


Đương nhiên, vốn dĩ dựa theo tính cách của mập mạp, chuyện Tô Bạch suýt chút nữa đã đánh chết anh ta ở cửa nhà này, mập mạp chắc chắn khó có thể bỏ qua được. Nhưng ngay khi Tô Bạch đặt hai bức ảnh ở trước mặt anh ta, mập mạp lập tức sững sờ, sau đó thở dài một hơi, vỗ lên bả vai hắn, nói: “Trước đây khi cậu phát bệnh thần kinh, tôi cũng không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng lần này tôi đã hiểu rồi.”


Sau đó, mập mạp không nói hai lời, cùng với Tô Bạch chia ra hai đường, vội vã đi cả đêm trở về ngôi nhà cũ ở Tứ Xuyên của mình, để giúp Tô Bạch tìm được cái rương đồng xanh mà mình đã thu xếp ổn thỏa từ trước.


“Chuyện gì?”


Thực tế, Tô Bạch cũng không ngạc nhiên cho lắm, cái chết của anh Cửu rõ ràng không phải là tình cờ, người trong viện điều trị cũng nói, chất độc hệ thần kinh được mang tới giết anh Cửu rất quý, quý đến mức cầm tới giết một người thần trí không rõ ràng, quả thực là có cảm giác rất phí của trời.


Điều này cũng có nghĩa, từ trước đến nay, có người thực ra luôn đứng trong tối nhìn mình, đợi mình, chỉ có điều, gã ta chắc hẳn cũng biết mình đã phát hiện ra chuyện gì đó, cho nên mới lập tức ra tay, chặt đứt toàn bộ manh mối và những người có liên quan đến gã ta.


Cũng bởi vậy mà Tô Bạch thật sự không hề ngạc nhiên một chút nào, đối với việc chiếc rương đồng xanh phía bên mập mạp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.


“Mẹ nó, tôi vốn đã đặt chiếc rương đồng xanh đó dưới một bức tượng Phật trong núi, rồi sử dụng phong ấn trấn áp rồi, nhưng khi tôi vừa lên núi, lại phát hiện ra ngôi chùa đó dày đặc âm khí, sau khi tiến vào, lại phát hiện trong ngôi chùa đó chỉ có mỗi một lão tăng cùng với một tiểu hòa thượng, đều quỳ gối trên đệm hương bồ và viên tịch cả rồi, chiếc rương đồng xanh đó cũng không thấy đâu luôn.”


“Có thể đoán ra thời gian cụ thể không? Thời gian tử vong của hai tăng nhân đó ấy.” Tô Bạch hỏi.


Chương 755

Bình Luận (0)
Comment