Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 756 - Chương 756 Cậu Ta Là Người, Còn Tôi Là Quỷ 2

Chương 756

Cậu Ta Là Người, Còn Tôi Là Quỷ 2


“Tôi đoán cùng lắm là nửa ngày trước, chưa đến một ngày.” Mập mạp quan sát thi thể của hai vị tăng nhân đó rồi tính ra.


“Được, mập mạp, anh lái xe từ phía nhà cũ của anh đó tới phía Thành Đô này đi, còn tôi sẽ lái xe từ Thành Đô về phía nhà cũ của anh.”


“Không phải chứ, đại Bạch, cậu chắc chắn người đó sẽ bị chúng ta may mắn bắt được như vậy sao?” Mập mạp rõ ràng có hơi khó tin: “Có thể gã ta đã sớm trở về Thành Đô, ngồi máy may đi đến nơi khác rồi, thậm chí còn có khả năng là tùy tiện chui vào trong một ngọn núi nào đó.”


“Không phải chúng ta đi tìm cậu ta, mà là để cậu ta tới tìm chúng ta.” Tô Bạch mỉm cười, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ rét lạnh.


“Cậu ta tới tìm chúng ta sao?” Mập mạp rõ ràng có hơi khó hiểu.


“Cậu ta không có khả năng, không có khả năng cam lòng để một con quỷ đuổi cho chạy khắp nơi, cũng không có khả năng cam tâm luôn trốn ở phía sau màn, giống như một con chuột trong cống nước thối, lén lút giết người mang chiếc rương đi, rồi an phận núp ở bên dưới cống nước đâu. Bởi vì cậu ta cảm thấy, cậu ta là người, còn tôi là quỷ, bởi vậy, tóm lại là phải khác người một chút.”


Trong năm động đất Tứ Xuyên, hình ảnh mang đến cho người ấn tượng rất lớn chính là từng nhóm chiến sĩ quân giải phóng không sợ chết, trực tiếp nhảy dù tiến vào trong khu vực thảm họa, bọn họ mạo hiểm tính mạng, thân là những quân tiên phong đi trước tiến vào khu vực thảm họa, thoạt nhìn rất bi tráng, nhưng trên thực tế lại lộ ra tính mất ổn định cực lớn trong tuyến giao thông, sức mạnh cứu viện và bộ phận trang bị có hiệu quả thực sự lại bị ngăn cản ở bên ngoài không thể tiến vào được.


Những năm này, quốc gia đã tốn rất nhiều hơi sức để khai thông lại và xây dựng lại toàn bộ hệ thống đường xá ở nơi đó, thậm chí, khi lái xe ra khỏi Thành Đô đi về phía Tây, có thể nhìn thấu dấu vết của những con đường cũ, phần lớn đường núi lúc đầu đều chọn áp dụng con đường ngoằn ngoèo, nhưng bây giờ phá núi đào hầm lại chiếm đa số, những đường hầm sâu thẳm cực dài vắt ngang ở nơi đó, trong chuyện này, từ một khía cạnh nào đó, quả thực có thể nhìn ra được cho dù là đại tự nhiên, cũng không thể không cúi đầu trước sức người.


Tô Bạch lái xe đi trên đường núi, cho dù là đường vòng vèo, nhưng hắn vẫn không ngừng lái xe, dù sao thì mức độ phản ứng của bản thân hắn cũng nhanh hơn người bình thường quá nhiều, cho nên ngược lại cũng không cần sợ hãi.


Một tay hắn gác lên vô lăng, tay còn lại thì kẹp điếu thuốc, cửa sổ xe không mở, nên trong xe đã có hơi “chướng khí mù mịt”, nhưng Tô Bạch không để tâm.


“Đừng khiến tôi thất vọng, thật đấy, đừng khiến tôi thất vọng.” Tô Bạch nhỏ giọng lầm bầm.


Mập mạp ở bên đó cũng đang lái về phía bên này, đại khái sau hai giờ nữa, mập mạp và Tô Bạch sẽ dùng wechat định vị vị trí của nhau một chút, xác nhận sẽ gặp nhau ở một trạm dịch vụ cách đôi bên không xa.


Bây giờ, cục diện đã rất rõ ràng rồi, hoặc là người đó không ở đây, hoàn toàn làm một con rùa rụt cổ, nhưng nếu như cậu ta muốn ra ngoài để thể hiện một loại cảm giác tồn tại, vậy khả năng lớn nhất là cậu ta sẽ xuất hiện ở trong trạm dịch vụ.


Sau mười phút, Tô Bạch lái xe vào trong trạm dịch vụ đó, hai bên trạm dịch bị kẹp trong núi lớn, trên núi không có thảm thực vật gì, thoạt nhìn rất trơ trụi, có vết tích đất đá trôi rất rõ ràng.


Mập mạp tới ở nơi này khoảng chừng ba phút sau Tô Bạch, và tìm được chiếc xe mang biển số xe của hắn, khi mở cửa xe ra, anh ta vội vàng che miệng, lùi lại.


“Mẹ nó, cậu đang luyện đan trong xe đấy à, khói lượn lờ luôn.”


Tô Bạch xuống xe, mang theo ánh mắt đầy tơ máu nhìn ra xung quanh, trong trạm dịch vụ có không ít người, cũng có không ít xe, phần lớn người đều là tới đại tiểu tiện một chút, sau đó mua chút đồ ăn và nước uống rồi rời đi, cho nên lưu lượng người rất lớn.


“Xem ra không ở đây rồi.” Mập mạp nói: “Cậu đã ăn cơm chưa, chúng ta đi ăn chút gì đi.”


Tô Bạch gật đầu, ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một bàn tuyên truyền bên trong trạm dịch vụ, trên bàn tuyên truyền đó chẳng qua chỉ có áp phích với nội dung chính là tuyên dương sự đoàn kết của dân tộc, nhưng trên áp phích đó lại có một hình vẽ dùng phấn màu đỏ vẽ lên, hình vẽ là một đứa trẻ, trên người đứa trẻ còn cõng một đứa trẻ khác.


Mập mạp cũng nhìn qua đó thuận theo ánh mắt của Tô Bạch, sắc mặt lập tức xanh mét, hai tay mở ra, trong lòng bàn tay đều là quân cờ.


“Không cần đâu.” Bàn tay của Tô Bạch đặt lên bả vai anh ta: “Cậu ta chắc hẳn không bị trận pháp của anh vay khốn một cách đơn giản như vậy đâu, có lẽ, anh hãy nghĩ cách vây hơn trăm người trong trạm dịch vụ này lại đi.”


Mập mạp hít một hơi thật sâu: “Cái con hàng này lại dám tới đây thật luôn.”


“Cậu ta cũng tức mà.” Tô Bạch nở nụ cười, nhưng nụ cười này rõ ràng rất lạnh lùng.


Mập mạp biết, Tô Bạch thực ra vẫn luôn áp chế cơn giận trong lòng mình, bây giờ hắn thật sự có thể tiến vào trạng thái cuồng nộ bất cứ lúc nào.


“Á, á, á…”


Từ xa, có người la lên từ phía bên đó, Tô Bạch theo tiếng nhìn qua, là có người không biết vì nguyên nhân gì mà ngất xỉu.


“Mập mạp, anh đi qua đó xem đi, tôi qua bên kia.”


Tô Bạch chỉ về phía đối diện, cũng chính là nhà vệ sinh bên trong trạm dịch vụ.


“Ừm.” Mập mạp lập tức đi về phía đám đông tụ tập, còn Tô Bạch thì lại đi thẳng về phía nhà vệ sinh.


Nhà vệ sinh, trên cơ bản chính là nơi có lưu lượng người lớn nhất trong trạm dịch vụ ở đường cao tốc, khi Tô Bạch bước vào, bên trong có không ít người.


Trên nền đất có một chút nước đọng, trộn lẫn với mùi khai của nước tiểu. Tô Bạch hơi nhíu mày, đi vào bên trong.


Lúc này, hắn nhìn thấy trên một cửa nhà cầu, vẽ một bức tranh bằng phấn giống y như trên tấm áp phích trước đó, một đứa trẻ cõng một đứa trẻ trên lưng, chỉ qua loa sơ sài vài nét, nhưng ý tứ này lại biểu đạt ra một cách rất rõ ràng.


Rất dễ nhận thấy, ý của đối phương là muốn Tô Bạch tiến vào trong nhà cầu này.


Tay của hắn đặt lên tấm gỗ.


“Vù!”


“Răng rắc…”


Đầu tiên là một âm rung vang lên, ngay sau đó chính là một loạt cửa gỗ nhà cầu lúc này sụp xuống một lượt. Bên trong có không ít người đang ngồi xổm trên cầu tiêu, mọi người đều bị một màn trước mặt dọa sợ.


Ánh mắt của Tô Bạch liếc qua những cái mông và bắp đùi trắng trẻo này, chắc hẳn bên trong không có người mà mình cần tìm, đối phương không có khả năng thật sự ngồi xổm trên cầu tiêu đó, để mình nhìn thấy bức tranh không chịu nổi đó của cậu ta.


Có phải cậu ta là một người kiêu ngạo mà lại có bệnh sạch sẽ hay không, thì Tô Bạch không rõ, nhưng có một chuyện, hắn biết rất rõ ràng, đó là đối phương ở trước mặt mình, chắc chắn sẽ vô cùng kiêu ngạo, cũng sẽ mang một loại bệnh sạch sẽ thấm tận vào trong xương cốt.


Chương 756

Bình Luận (0)
Comment