Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 757 - Chương 757 Nội Dung Trong Hai Bức Ảnh

Chương 757

Nội Dung Trong Hai Bức Ảnh


Hắn xoay người, đi ra bên ngoài nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đối diện với một ngọn núi trọc, Tô Bạch nhớ trước đó, khi mình và hòa thượng đi từ Cửu Trại Câu qua nơi này, dựa theo cách nói của hòa thượng, thì dãy núi này nằm ở vị trí này, chính là mông và đùi của long mạch, là nơi mang tới tác dụng bài tiết, cho nên một mảnh trọc lốc này gần như không có sức sống, mà vị trí của rồng lại nằm ở Cửu Trại Câu.


Lúc này, đứng ở phía ngược nắng, Tô Bạch thấp thoáng nhìn thấy hình như có một bóng người trên đỉnh núi đối diện, không nhìn rõ được ngũ quan của người đó, thậm chí còn không nhìn rõ được cậu ta mặc gì, nhưng có thể xác nhận đó là một bóng người.


Du khách sẽ không chạy lên đó, và bất cứ du khách nào tới từ nơi khác, đối với việc sạt lở núi đều mang theo một loại nỗi sợ bẩm sinh, có tự tìm đường chết đến đâu cũng không có khả năng bò lên trên đó, hơn nữa cho dù là người thích leo núi, khi đối mặt với vách núi trơn tuột bằng phẳng lại không có thiết bị chuyên nghiệp, cũng không lên nổi nơi đó.


Tô Bạch lập tức bắt đầu chạy như bay, phóng về phía ngọn núi đó.


Mập mạp vừa rồi sử dụng biện pháp của thuật sĩ giang hồ đã cứu tỉnh người hôn mê vì huyết áp hơi cao, sau đó trông thấy Tô Bạch giống như một cơn gió xông về sườn núi đằng trước.


“Mẹ nó, đại Bạch, đợi tôi với, cẩn thận trúng kế đó.” Mập mạp gọi.


Trúng kế?


Ha ha, cho dù là trúng kế, cho dù là mai phục, tôi cũng phải lên. Tôi muốn xé rách cậu ta, tôi muốn lột sống cậu ta, tôi muốn ăn tươi cậu ta, tiếp đến, tôi cũng phải giết chết người mà tôi gọi là mẹ đó, sau đó tôi cũng phải giết nốt người mà tôi gọi là cha kia, rồi đặt thi thể của ba người bọn họ lại với nhau, để bầy sói và tôi cùng nhau gặm nhấm cơ thể của bọn họ, rồi kêu oan hồn đến cùng tôi cắn nuốt linh hồn của bọn họ!


Loại hận này không chết không dừng!


Áo gió xuất hiện trên người Tô Bạch khi đang chạy, kéo Tô Bạch bay thẳng lên, lại thêm hai tay của hắn đang bám vào một vách đá bò lên, gần như là một đường thẳng tắp lên thẳng trên cùng.


Chỉ có điều, ngay khi hắn đứng ở phía trên, mới nhìn rõ thứ ở trước mặt này không phải là người, mà là một con ma nơ canh, tương tự với người mẫu plastic trong các tiệm quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng trông thật hơn người mẫu nhựa rất nhiều, cũng nhẵn nhụi hơn nhiều, trên người mặc một bộ áo lông màu đen, đứng ở nơi đó bất động. Đồng thời, ở sau lưng người mẫu này, còn treo một thứ, nói một cách chính xác là một con búp bê, búp bê mang hình tượng lệ quỷ, được treo trên vai người mẫu.


Lúc này, hai nắm đấm của Tô Bạch siết chặt lại, hắn cầm con búp bê đó xuống, đặt ở trước mặt mình.


Thứ này chính là mình, con búp bê này đại diện cho mình!


Hắn lôi hai bức ảnh trong túi đó ra, cũng vào lúc này, mập mạp thở hồng hộc bò lên đến nơi, anh ta chắc hẳn đã nhờ vào phi kiếm của mình, cộng thêm mập mạp vốn có bản lĩnh khinh công không tầm thường, nên mới lên được đây nhanh như vậy.


“Hô hô… hô hô…”


Mập mạp thở phì phò từng hơi lớn, khi nhìn thấy ma nơ canh này, anh ta không khỏi chửi to một tiếng: “Mẹ nó, sao người đó lại giống như đám đàn bà thế nhỉ, có sở thích khiến người ghê tởm.”


Ngay sau đó, mập mạp phát hiện ra Tô Bạch đang nhìn hai bức ảnh. Trước đó anh ta cũng đã xem qua hai bức ảnh này. Một bức là ảnh chụp gia đình, bên trong có cha mẹ Tô Bạch và Tô Bạch khi còn nhỏ, cách đó hơi xa còn có anh Cửu, một quản gia và một nữ hầu đang đứng.


Nói đơn giản thì có sáu người, nhưng trên thực tế, trong bức ảnh này có bảy người.


Cũng không phải phía xa còn có người qua đường A, người qua đường B lọt vào, mà là sau người Tô Bạch, nói chính là xác là trên lưng hắn còn có một thứ, lộ ra nửa gương mặt, nửa gương mặt đó màu xanh, đôi mắt thâm sì lõm xuống, đây không phải là người mà là quỷ. Hơn nữa nhìn từ góc độ này, con quỷ đó thực ra vẫn luôn vắt trên vai Tô Bạch.


Ngay khi chụp ảnh cả gia đình, con quỷ này cũng nơm nớp lo sợ, mang theo một tia hâm mộ, mang theo một vẻ sợ hãi, mang theo một loại chờ mong, hơi lộ ra nửa gương mặt của mình, cậu ta hy vọng, mình cũng có thể xuất hiện trong bức ảnh chụp gia đình này, cậu ta mong rằng, mình cũng có thể là người trong gia đình này, có thể tiến vào trong bức ảnh chụp gia đình, chắc hẳn cũng được tính là người một nhà chứ hả? Khi đó con quỷ này đã nghĩ như vậy.


Về phần bức ảnh chụp thứ hai, cũng là ảnh chụp gia đình, nhưng trong bức ảnh này lại là sáu bóng người mà không còn là bảy nữa.


Cha mẹ của Tô Bạch đứng chung, nhưng ở giữa cha và mẹ hắn lại đặt một chiếc rương đồng xanh, hai người cha và mẹ Tô Bạch mỗi người dùng một tay nâng chiếc rương đồng xanh lên, anh Cửu, quản gia già và nữ hầu đứng ở một bên.


Thế nhưng, như vậy tính ra, hình như chỉ có năm người.


Nhưng, không đúng, ở một vị trí khá xa với năm người này, trong góc bên phải của bức ảnh chụp gia đình này, có thể nhìn thấy một Tô Bạch nhỏ bé, hắn đang ngồi xổm ở nơi đó, trên trán hắn dán một lá bùa màu vàng.


Rất dễ nhận thấy, hắn cũng không phải là một thành viên thuộc về bức ảnh chụp này, trong quan điểm của cha mẹ hắn, người bên trong chiếc rương đồng xanh mới là thành viên chân chính thuộc về gia đình mình, mà Tô Bạch bé nhỏ quỳ gối ở trong góc, trên đầu dán một lá bùa, lại sở hữu cơ thể của con trai mình.


Hắn, không phải!


“Mẹ nó, bây giờ rốt cuộc cái con hàng đó đang ở nơi nào, đây là đang chơi chúng ta sao? Tên giấu đầu hở đuôi đó, đến Hải thiếu gia còn đàn ông hơn cậu ta.”


Mập mạp lau mồ hôi trên trán và chửi, nói thật, mối quan hệ giữa anh ta và Tô Bạch cũng không tính là tốt cho lắm, nhưng cũng không tính là tệ bao nhiêu, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là đôi bên hại nhau rất nhiều lần, chắc chắn sẽ sinh ra một chút cảm giác đánh nhau xong mới thành bạn bè, anh hùng tiếc anh hùng đó, ít nhất thì đôi bên nhận ra chúng ta cùng một loại người, là người cùng một cấp bậc.


Cũng bởi vậy, sau khi mập mạp biết được chân tướng chuyện này, không nói hai lời đã lập tức chuẩn bị qua đây giúp Tô Bạch giải quyết cho xong mọi chuyện, bởi vì chuyện này cho dù là rơi lên người ai, thì người đó cũng đều phát điên lên cả, càng đừng nói đến mập mạp cũng biết trong chuyện này, vậy mà mình còn đóng một vai phụ, chuyện này thật sự có liên quan đến mình.


“Tôi biết cậu ta đang ở nơi nào.” Tô Bạch hé môi, duỗi tay chỉ xuống dưới, là trạm dịch vụ đó: “Cậu ta có khả năng đang trốn ở trong một ngọn núi nào đó quanh đây, dùng ống nhòm quan sát chúng ta, bởi vì chuyện này đối với cậu ta mà nói, không có đủ cảm giác sảng khoái.


Tôi có thể kết luận, bây giờ cậu ta chắc chắn đang trốn ở trong đám người bên dưới trạm dịch vụ, vừa rồi khi tôi nhanh chóng chạy lên đây, cậu ta chắc chắn đang nhìn tôi, sau đó trong đáy lòng mắng tôi một tiếng đần độn với vẻ vô cùng đắc ý.


Anh biết không, tôi gần như có thể hoàn toàn mô phỏng ra tâm trạng của anh ta, giống như một cô vợ trẻ lần đầu tiên bước vào nhà chồng cùng với bạn trai, nũng nịu ngại ngùng, xấu hổ thẹn thùng, đã nghiện lại còn ngại.”


Mập mạp nghe lời nói của hắn, lại nở nụ cười: “Dọa chết bé cưng rồi, tôi còn tưởng cậu dự định nổi điên, giết sạch hơn trăm người trong trạm dịch vụ nữa chứ?”


Chương 757

Bình Luận (0)
Comment