Chương 758
Bé Cưng Hơn Một Trăm Năm Mươi Cân 1
“Thà rằng giết nhầm một nghìn cũng không bỏ sót một.” Tô Bạch nhìn anh ta: “Thực ra, cũng không phải không thể.”
Mập mạp hơi sững sờ, phất tay, đáp: “Mẹ nó, đừng nhé đại Bạch, không đáng đâu.”
“Đúng vậy, không đáng.” Tô Bạch gật đầu: “Bây giờ tôi đang sống, có thể sống một cách thoải mái, có thể sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với thần linh, có thể tiếp tục trải qua sự đấu tranh trong thế giới chuyện xưa mà tôi yêu thích và mong đợi, còn có một đứa con trai đang ở nhà đợi tôi về bất cứ lúc nào nữa.
Chỉ cần tôi trải qua cuộc sống mà mình cảm thấy thoải mái, chỉ cần tôi trải qua cuộc sống mà mình cảm thấy vui vẻ, và chỉ cần tôi trải qua cuộc sống mà mình cảm thấy thích ý, vậy, đối với cậu ta mà nói, đây chính là một loại tra tấn tuyệt đối.”
Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười mỉm: “Cậu ta thích chơi loại trò chơi trốn tìm đã nghiện lại còn ngại này với tôi, ngược lại, lại chứng tỏ nỗi oán hận trong nội tâm của cậu ta rốt cuộc sâu bao nhiêu, thậm chí, cậu ta đã không thể kiềm chế được nữa.”
Mập mạp gật đầu: “Đúng, đại Bạch, cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất, mẹ nó, quả nhiên lối suy nghĩ của người tâm thần rất thoáng, vậy mà lại bị cậu nói ra được cảm giác đầy triết lý.”
“Giết cậu ta thì vẫn cần thiết, tra tấn cậu ta cũng cần thiết nốt.” Tô Bạch sờ túi áo mình, phát hiện ra thuốc đã bị mình hút sạch cả rồi: “Nhưng chỉ một mình cậu ta vẫn không đủ, lão tử muốn giết chết cả nhà cậu ta!”
Chuyện này thì mập mạp rất biết cách xử lý, anh ta lập tức rút thuốc của mình ra, ném cho Tô Bạch.
Hai người đàn ông cùng nhau ngồi xuống trên sườn núi, bên dưới là vách đá trơn nhẵn, vết tích bị bào mòn khi đất đá trôi có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất khủng khiếp.
“Đại Bạch, cũng may cậu vốn là một người có tinh thần khác người bình thường, bằng không đổi lại là ai gặp phải loại chuyện này, cũng đều sẽ suy sụp hết.” Mập mạp nhổ một bãi nước bọt xuống dưới, duỗi ngón tay chỉ vào đầu mình: “Đổi lại là tôi, tôi phỏng chừng cũng điên thật mất.”
“Thực nghĩ lại cũng không có gì cả.” Tô Bạch nhìn chính mình, hai tay mở ra: “Tôi không có tuổi thơ.”
“Tuổi thơ có hay không, thực ra cũng không có sự khác biệt quá lớn.” Mập mạp an ủi: “Lúc tôi còn nhỏ, bị ông nội ép đi học đạo thuật, rõ ràng biết đây là trò lừa đảo gạt người, nhưng vẫn phải kiên trì học nó, khi đi học còn bị bạn bè cười nhạo, nói tôi là đạo sĩ nhỏ, mỗi lần bị bạn bè bắt nạt, về đến nhà khóc lóc kể lể với cha tôi và ông nội, lại bị bọn họ đánh cho một trận, nói tôi không tôn trọng truyền thừa của gia tộc, con mẹ nó, sau này lão tử tiến vào Phát Thanh cường hóa thể chất đạo sĩ, bắt đầu chân chính học đạo thuật, mới phát hiện ra, truyền thừa gia tộc đó của nhà mình, phỏng chừng thật sự là do có một vị tiền bối nào đó trong các tổ tiên nhà tôi, bị một tên ăn mày nào đó ở trên đường, dùng một quyển bí tịch đạo thuật, lừa sạch tiền tiết kiệm.
Nói thật, đại Bạch, nếu không có Phát Thanh, cậu cảm thấy bây giờ tôi có thể ngồi đây hút thuốc, đánh rắm với cậu sao?
Tôi ấy, phỏng chừng đang ở vùng quê Tứ Xuyên, mỗi ngày đều đợi chờ mong ngóng, hy vọng các gia đình xung quanh có nhiều người chết một chút, như vậy tôi mới làm ăn được, mới được mời đi tổ chức ma chay, có thể thu chút tiền, có thể nhận chút thuốc lá, ha ha, cũng là trải qua ngày tháng như vậy.
Hơn nữa, bây giờ cho dù là ở nông thôn, người tin vào chuyện này cũng càng ngày càng ít, ông nội tôi và cha tôi vẫn là kiểu bảo thủ tới chết, khi hai người còn sống, nhất định ép tôi phải kế thừa gia nghiệp, tôi học xong cấp hai thì không cho tôi tiếp tục học lên nữa,mà trực tiếp đi theo cha tôi chuyên môn phụ trách việc ma chay, đương nhiên, cũng là do tôi lúc ấy học hành không tốt, cũng không có suy nghĩ đi học gì cả.
Thực ra, nếu như công việc này cứ tiếp tục, vậy phỏng chừng không bao lâu cũng sẽ thành một di sản văn hóa phi vật thể ấy chứ, thành đồ cổ luôn.”
Mập mạp hút một hơi thuốc, phun ra một làn khói, nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu: “Cơ mà, có nói thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn hạnh phúc hơn cậu một chút.”
“Đúng vậy, ít ra anh còn có tuổi thơ của anh, mà tôi lại mang tuổi thơ của người khác, ngay từ đầu, tôi chính là một con quỷ không có ý thức, mơ mơ hồ hồ, bị giam cầm trên cơ thể người đó, cậu ta đi nơi nào thì tôi đi nơi đó, cậu ta làm gì thì tôi nhìn thấy cậu ta làm cái đó, thậm chí…”
Tô Bạch lôi bức ảnh đó ra, bày ra trước mặt mập mạp: “Thậm chí, anh nhìn xem, khi chụp bức ảnh gia đình đầu tiên, tôi của khi ấy, trong mắt mang theo một loại hy vọng dè dặt. Rất rõ ràng, tuy rằng lúc đó tôi chỉ là một con quỷ nhỏ không có ý thức, nhưng tôi cũng đã coi ngôi nhà này thành chốn dừng lại an thân cho mình, tôi cũng muốn để mình tiến trong trong bức ảnh chụp gia đình này, tôi cũng muốn để tôi, để bản thân mình biến thành một phần của gia đình này, cho dù, đây chỉ là một chút khát cầu, đây chỉ là một chút hy vọng xa vời không hề thực tế một chút nào.
Ký ức khi ấy của tôi chắc hẳn đã hoàn toàn bị xóa sạch rồi, bằng không, tôi không có khả năng trở thành cậu ta, tôi không có khả năng trở thành Tô Bạch, tôi không có khả năng sở hữu cơ thể này, cũng không có khả năng sở hữu cái tên này.
Đương nhiên, cũng không có khả năng được Phát Thanh chiêu mộ.”
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, sau đó lại nặng nề phun ra: “Tôi chỉ là một vật thay thế, bị mang tới để ngăn chặn tai họa, tôi chính là một vật phẩm tiêu hao, sứ mệnh của tôi chính là bị Phát Thanh kéo vào trong Phát Thanh vì có liên quan đến hai người gọi là cha mẹ đó của tôi, thay thế cho đứa con trai thật sự của bọn họ trở thành một thính giả, rồi đi trải qua những khó khăn thập tử nhất sinh của một thính giả, để đứa con trai thực sự của bọn họ, sẽ có được cuộc sống chân chính ngày sau.
Căn cứ theo quy tắc của Phát Thanh, nếu nó đã chọn tôi thành thính giả, vậy, cũng sẽ không còn liên quan gì đến đứa con trai chân chính của bọn họ.”
“Đại Bạch.” Bàn tay của mập mạp vỗ lên bả vai hắn: “Ít nhất cậu cũng đã đi qua rồi, tuy rằng chưa nói đến việc khiến bọn họ thất vọng, nhưng đối với bản thân cậu mà nói, thực ra đã là thành công rồi.”
Đúng vậy, đối với hắn mà nói, thực ra đã là thành công rồi, hắn cũng không rơi vào kiếp vật hy sinh trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, không có rất nhanh đã chết một cách im hơi lặng tiếng. Mà hắn vẫn luôn sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt, vả lại bây giờ, hắn còn là một cường giả chân chính thuộc giới thượng trong cấp bậc người có thâm niên.