Chương 759
Bé Cưng Hơn Một Trăm Năm Mươi Cân 2
Tô Bạch thực sự đó, người chân chính lẽ ra nên là chủ nhân của cơ thể này, tuy rằng trốn tránh được nhân quả của Phát Thanh, tuy rằng đã thành công không trở thành thính giả, nhưng, cậu ta lại sống giống như một con chuột trong cống thối, trước không nói cậu ta trốn ở bên trong chiếc rương đồng xanh đó bao nhiêu năm, lại còn mất đi cơ hội cướp lại được cơ thể, nhưng đợi đến sau khi ra khỏi chiếc rương, lại phát hiện ra kẻ chịu tội thay cho mình đó, lại sống rất có hương có vị!
“Sự việc chắc hẳn đã thật sự phát sinh sự thay đổi vào một khắc cha mẹ tôi quyết định xảy ra tai nạn giao thông.”
Tô Bạch lôi ví tiền trong túi áo ra, bên trong có một tấm bằng lái xe, hắn cầm trong tay, tùy tiện vung ra, bằng lái lúc thì bay ra lúc thì hợp lại.
“Mập mạp, trước đây thực ra tôi đã thông qua một vài thủ đoạn và nhìn thấy một vài đoạn ký ức ngày trước, bọn họ đã xóa sạch ký ức trong đầu tôi, nhưng bọn họ phỏng chừng cũng không ngờ, tôi sẽ thật sự trở thành một thính giả có thâm niên, cũng không ngờ tôi sẽ vì cơ duyên xảo hợp lúc trước, mà hối đoái huyết dịch Vampire tồi tàn, bước lên con đường cường hóa Huyết tộc. Mập mạp, tôi vẫn luôn rất tò mò, ký ức của tôi là thật sự được chứa đựng trong máu thật sao?”
“Gốc rễ của Huyết tộc là máu tươi, máu tươi chính là linh hồn của các cậu, hơn nữa cơ thể người sẽ luôn thay cũ đổi mới, tế bào cũng sẽ không ngừng chia tách và phân giải, cho nên, máu tươi trong cơ thể cậu hiện tại, chắc chắn không phải là máu tươi trong cơ thể này khi đó.
Thay vì nói là trí nhớ thời đó lưu trữ trong máu, ngược lại còn chẳng bằng nói sâu trong linh hồn cậu, thực ra vẫn còn dấu vết về một vài đoạn ký ức khi ấy khiến mình cảm thấy xúc động trong lòng, cho dù là người có mạnh mẽ đến đâu, thì khi xóa ký ức của một người, cũng không dám thật sự xóa sạch hoàn toàn, mà chỉ có thể làm đến mức sau khi xóa lại thêm một vài phong ấn, bằng không, trừ phi chuẩn bị sẵn sàng biến người đó thành một tên ngốc.” Mập mạp phân tích.
“Ừm, vậy xem ra, toàn bộ mọi chuyện đều đã giải thích được rồi.” Tô Bạch mỉm cười: “Thực ra, khi tôi nhìn thấy cảnh tượng mình ở trong bình dung dịch nuôi cấy, khi đó, ở trước mắt tôi chính là một bức tranh đó, nó đang không ngừng lật giở.”
Tô Bạch vừa nói vừa tiếp tục vung bằng lái xe của mình, bằng lái xe cũng không ngừng di chuyển.
“Tôi cho rằng cha mẹ tôi đã dùng cách mang thai hộ để sinh tôi ra, rồi lại không muốn để ý đến tôi, cho nên mới dùng loại cách này để xây dựng tuổi thơ giả tạo cho tôi. Nhưng thực ra tôi đã sai rồi, nếu là loại bổ sung ký ức theo cách nhồi cho vịt ăn đó, vậy hoàn toàn không cần mất đến mấy năm, mà phỏng chừng chỉ mấy ngày là đủ rồi.
Bởi vì anh nhìn xem, bức tranh đó lật rất nhanh, thực ra cũng không chậm hơn so với tốc độ tôi lật bằng lái bao nhiêu, bọn họ vẽ tuổi thơ của Tô Bạch chân chính lên tranh rồi nhét vào đầu tôi, sau đó lại dùng cách tai nạn để “rời đi”, tôi đã bắt đầu tiếp quản cơ thể này từ một khắc đó.”
“Đại Bạch, nếu cậu muốn khóc, vậy bé cưng có thể cho cậu mượn vai của anh ta.” Nói xong, mập mạp vỗ lên bả vai của mình, ý bảo Tô Bạch nhìn qua.
Tô Bạch ném đầu lọc xuống, nhìn anh ta với vẻ hơi ghét bỏ, hỏi: “Bé cưng nặng hơn một trăm năm mươi cân ư?”
“Mẹ nó, Bàn Gia rất ít khi an ủi người ta đấy nhé, vậy mà thằng nhãi nhà cậu còn chế nhạo tôi.” Mập mạp mang vẻ mặt trái tim nhỏ của tôi đang bị tổn thương đây.
Tô Bạch đứng dậy, hơi nghiêng đầu, sau đó duỗi thắt lưng: “Mập mạp, Phát Thanh chứng nhận một thính giả, là đối với linh hồn, đúng không?”
“Là Phát thanh cho rằng cậu là thính giả, thì cậu chính là thính giả, cho dù cậu cướp thân xác của một con lợn, thì con lợn này vẫn sẽ bị truyền tống vào trong thế giới chuyện xưa để làm nhiệm vụ, thực ra, có đôi khi Phát Thanh rất khó hiểu, bởi vì nó ở tít trên cao, bởi vì nó dường như không gì không biết, nhưng có đôi khi Phát Thanh lại rất dễ hiểu, bởi vì nó thật sự rất hay giảng đạo lý, hay giảng đạo lý hơn bất cứ người nào.”
“Bởi vì nó có cái tính giảng đạo lý, cho nên, dưới điều kiện tiên quyết này, đạo lý mới chính là đạo lý.”
Tô Bạch duỗi tay, chỉ về phía trạm dịch vụ trên đường cao tốc ở bên dưới, nơi đó có hơn trăm người, nhưng mập mạp biết rõ hắn đang chỉ ai.
“Lúc trước, vì một lần cơ duyên xảo hợp mà chiếc rương đồng xanh đó rơi vào tay tôi.” Tô Bạch liếm môi, tiếp tục nói: “Lần đó, có khả năng cũng không phải là ngoài ý muốn, là có thính giả cao cấp, không, thậm chí liệu có phải hai cha mẹ hờ đó của tôi đã vượt qua cấp bậc thính giả cao cấp hay không cũng không biết được, lần đó, chiếc rương đồng xanh rơi vào tay tôi, chắc hẳn là nhân quả mà bọn họ đã sắp xếp, cho dù khi ấy tôi đang làm chuyện gì, cho dù khi ấy tôi đang ở đâu, thì tôi đều sẽ… đều sẽ đụng phải chiếc rương đồng xanh đó, chiếc rương đồng xanh đó chắc chắn sẽ rơi vào tay tôi dưới các loại cơ duyên xảo hợp khác nhau.”
Trong mắt của Tô Bạch dần dần hiện ra vẻ sáng tỏ, về thân thế của mình, về “tác dụng” của mình, tất cả đều đã rõ ràng, thực sự đã dần dần rõ ràng rồi.
Hắn nhớ, khi ấy mình vừa mới tiếp xúc với Phát Thanh Khủng Bố, vẫn còn là một người thực tập, chắc hẳn là vừa mới làm xong nhiệm vụ thứ hai, sau đó khi mình ở trong khách sạn ở bên cạnh trường học, cũng bởi vì nguyên nhân huyết thống mới, cho nên mới cực kỳ thèm khát máu tươi, trùng hợp bên cạnh lại có một tên tội phạm cướp giật, Tô Bạch cũng không hề mang theo áp lực tâm lý mà túm lấy con hàng đó, rồi hút cạn máu của gã.
Sau đó khi hắn nghĩ đến việc đi tới công xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, tìm một chỗ để xử lý thi thể khi, vừa vặn lại đụng phải cảnh sát lập hàng rào điều tra buôn lậu. Xe buôn lậu đều ở phía trước mình, đối phương cưỡng chế quay đầu bỏ chạy, có một nữ cảnh sát ngồi lên xe của mình, kêu mình giúp cô ta chặn kẻ kia lại, cuối cùng chặn thất bại, thi thể trong cốp phía sau xe của hắn, cũng bởi vì đối phương đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, nên mới không bị phát hiện.
Nhưng, hai ba tiếng sau, ngay khi Tô Bạch lái xe đến công xưởng bỏ hoang, chuẩn bị xử lý thi thể, thì hai tay buôn lậu văn vật kia cũng đã cắt đuôi cảnh sát đi tới nơi đó.
Trong đó, còn có một ông già luyện võ, trong mắt người bình thường võ công của ông ta rất lợi hại, khi ấy mình vừa mới cường hóa thể chất Huyết tộc, nhưng vẫn không đánh lại được ông ta, nhưng ông già lại bị bản năng huyết thống của mình đánh lừa, cho rằng mình đã chết, rồi đi nội chiến muốn giành lấy cái rương đồng xanh đó đi, sau khi giết chết một đồng bọn khác, ông ta mở rương ra, sau đó, ông già cũng chết nốt. Linh hồn bị kéo vào trong chiếc rương đồng xanh.
Chiếc rương đồng xanh cứ rơi vào trong tay mình một cách kỳ lạ như vậy.