Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 760 - Chương 760 Cẩn Thận Người Giống Cậu Như Hai Giọt Nước 1

Chương 760

Cẩn Thận Người Giống Cậu Như Hai Giọt Nước 1


Cũng may, có vết xe đổ, nên Tô Bạch cũng không định tùy tiện mở chiếc rương này ra, nhưng nếu chiếc rương đồng xanh đã là một thứ đồ tốt, mà Tô Bạch vừa mới trở thành thính giả, hiển nhiên cũng không nỡ vứt bỏ nó. Cũng may khi ấy hắn đã quyết định thôi học, trở về ngôi nhà cũ ở Thành Đô, yên tâm ứng phó với thế giới chuyện xưa tiếp theo, rồi phó thác cho anh Cửu vận chuyển rương đồng xanh về nhà mình ở Thành Đô, dù sao thì khi đó Tô Bạch cũng không có năng lực mang một thứ thu hút tai mắt người khác như vậy lên máy bay.


Kết quả, đợi đến sau khi mình về đến Thành Đô chưa được bao lâu, thì anh Cửu cũng trở về, nhưng anh Cửu rõ ràng đã bị ảnh hưởng từ chiếc rương đồng xanh, cuối cùng hôn mê, bất tỉnh nhân sự, sau đó được Tô Bạch đưa đến viện điều dưỡng ở Thành Đô.


Thực ra, có khả năng vào khi mình mang chiếc rương đồng xanh đi tìm anh Cửu giúp đỡ, trong lòng anh Cửu đã biết rõ bản thân ông ta sắp làm chuyện gì, thậm chí, khả năng này vốn dĩ có người đã dặn dò anh Cửu.


“Mập mạp, còn thuốc không?” Tô Bạch hỏi.


“Còn.” Mập mạp rút hai điếu thuốc cùng cắn trong miệng, cùng châm lửa, sau đó lấy một điếu đưa cho Tô Bạch.


Tô Bạch hút một hơi thật sâu: “Bây giờ trong đầu tôi có hơi loạn.”


“Không sao, cậu cứ từ từ sắp xếp.” Mập mạp không cảm thấy có gì cả, bởi vì chuyện của Tô Bạch vốn dĩ đã rất phức tạp rồi, hơn nữa chuyện này càng làm rõ thì tổn thương trong lòng Tô Bạch lại thực sự càng lớn.


Mập mạp vừa ngậm điếu thuốc, vừa tiếp tục nhìn quanh phía dưới, thì thầm: “Cháu trai, tới đây, lại nhìn chằm chằm vào Bàn Gia tôi thêm mấy cái nữa đi, để Bàn Gia tôi tìm được cậu là ai.”


Thực ra mập mạp biết điều này là tốn công vô ích, nhưng cũng xem như đang bày tỏ một chút tấm lòng trước mặt Tô Bạch, đồng thời, trong lòng anh ta cũng thở dài một tiếng, nếu như lúc này hòa thượng và Gia Thố không nằm ở trong nhà làm người thực vật, và nếu như lúc này hai con hàng đó cũng ở đây, vậy nói không chừng, bốn người cùng nhau chung tay nghĩ cách, vậy thật sự có khả năng sẽ bắt được thằng cha kia từ trong đám người.


“Mập mạp, anh nói xem, tại sao lúc đầu anh Cửu lại không mở chiếc rương đồng xanh ra trước mặt tôi?” Tô Bạch nhớ trước kia mình đã đích thân lái xe đưa chiếc rương đồng xanh đến trạm chuyển phát nhanh mà anh Cửu mở, nếu như mấy năm trước, anh Cửu đã được hai cha mẹ hờ đó của mình dặn dò sẵn, khi mình mang chiếc rương đồng xanh đến tìm ông ta, thì hãy mở chiếc rương đó ra trước mặt mình. Nhưng tại sao anh Cửu lại không làm như vậy?


Thật sự chỉ là vì sau khi cha mẹ mình mất vì “tai nạn giao thông”, mình và anh Cửu ở chung mới sinh ra cảm tình hay sao?


Khả năng này cũng không phải không có, nhưng Tô Bạch tự cho rằng hình như mình không có sức hút lớn đến vậy, hơn nữa thực ra mình làm việc cũng được xem là có hơi hà khắc và ích kỷ, cũng không đến mức cảm động được anh Cửu, khiến ngay cả lời dặn dò của cha mẹ mình mà cũng quên mất tăm.


“Ồ, khả năng lớn nhất chính là sức hút nhân cách của đại Bạch cậu bùng nổ, khiến anh Cửu không nỡ nhìn thấy cậu đi chết.” Mập mạp nói xong lại nhíu mày, rõ ràng đến ngay cả bản thân anh ta cũng không tin được lý do này.


Mập mạp thờ phụng bản chất ác từ trong trứng, mỗi một việc đều được suy nghĩ từ góc độ xấu nhất, cố hết sức đặt vẻ chân thiện mỹ của bản chất con người trong một khả năng cuối cùng, nhưng với điều kiện tiên quyết là loại trừ toàn bộ những khả năng khác, sau đó, mới có thể nói, được rồi, là ánh sáng nhân cách đang lóe sáng đi.


“Có lẽ…” Mập mạp thì thầm: “Đại Bạch, khi cậu mang chiếc rương đồng xanh này đi tới chỗ người gọi là anh Cửu đó, kêu anh ta vận chuyển giúp cậu, có xuất hiện chuyện kỳ quái gì không?”


Tô Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng, nói thực, ký ức về những chuyện gần hai năm trước quả thực không được rõ ràng cho lắm, mấu chốt là khi ấy Tô Bạch cũng ngờ được một chuyện mà mình cảm thấy rất bình thường vào lúc ấy, hoặc nói là một chuyện ngoài ý muốn rất bình thường, vậy mà lại ẩn chứa thâm ý lớn như vậy, và cả… nguy cơ nữa.


Trong phút chốc, trong đầu hắn hiện ra hai con mắt màu đen sáng ngời.


“Cát Tường!” Tô Bạch lập tức mở mắt ra mà nói.


“Tôi nhớ không lầm, thì ngày đó, tôi đặt chiếc rương đồng xanh vào trong xe, chở đến cho anh Cửu, sau đó, hình như tôi có ngủ một đêm ở chỗ ông ta, ngày hôm sau thức dậy ở trong xe của mình, Cát Tường đã ngồi trên vị trí ghế phụ lái của tôi.”


“Con mèo đen đó sao?” Mập mạp vỗ tay một cái: “Mẹ nó, quả nhiên bản tính chân thiện mỹ của con người không đáng tin mà, nguyên nhân nằm ở nơi này, Cát Tường, chắc chắn là Cát Tường rồi, nói xem, không phải trên cơ bản, Lệ Chi đều sống ở Thành Đô hay sao, khi đó tại sao Cát Tường lại ở Giang Tô?”


“Ngày đó là lần đầu tiên tôi gặp Cát Tường, sau đó tôi được Lệ Chi gửi tin nhắn thông qua người quản lý tài khoản wechat công khai kongbu66, còn thêm cả wechat của Lệ Chi nữa.


Khi đó, ý của Lệ Chi là, hình như Cát Tường chạy mất rồi, nếu nó đã ở bên cạnh tôi, mà tôi cũng là một thính giả, vậy mong rằng tôi hãy mang Cát Tường về Thành Đô, bởi vì khi ấy tôi cũng thuận đường.”


Tô Bạch nói xong, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đúng vậy, chuyện này lại trùng hợp như vậy sao, quả thực là trùng hợp đến khó tin!


“Xem ra, thật đúng là con mèo đen đó rồi, bởi vì có con mèo đen đó ở đây, cho nên cũng không có cách nào mở chiếc rương đồng xanh ra trước mặt cậu, đặc biệt là khi đó cậu vẫn chỉ là một thính giả mới vào, vừa mới nghe Phát Thanh chưa được bao lâu, tuy rằng có một huyết thống, nhưng thực lực và tính cảnh giác không thể so được với cậu của hiện tại.”


Tô Bạch gật đầu: “Nếu sự việc thật sự là như vậy, vậy cũng thống nhất rồi.”


Khi ấy Cát Tường xuất hiện một cách vô cùng trùng hợp, tuyệt đối không phải là việc ngoài ý muốn, mà là một điều tất yếu, thậm chí là một loại sắp xếp!


“Ha ha.” Mập mạp đột nhiên nở nụ cười, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ lên ống quần của mình: “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.”


“Quả thực chính là đạo lý này.” Tô Bạch đồng ý.


Chương 760

Bình Luận (0)
Comment