Chương 761
Cẩn Thận Người Giống Cậu Như Hai Giọt Nước 2
Bởi vì chuyện hai năm trước đã rất rõ ràng rồi, khi đó, ván cờ mà cha mẹ mình để lại đang có hiệu lực, mình đã bị Phát Thanh tuyển chọn làm thính giả, vậy chỉ cần chiếc rương đồng xanh được mở ra trước mặt mình, vậy linh hồn mình sẽ bị hút vào bên trong đó, mà linh hồn vốn ở bên trong đó, có khả năng sẽ tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy cơ thể mình, không, nói chính xác thì cơ thể của mình là vật về với chủ chứ.
Sau đó, Phát Thanh sẽ nhận định linh hồn mình mới đại diện cho Tô Bạch chân chính, mới là thính giả mà nó đã tuyển chọn, cho nên linh hồn mình sẽ bị Phát thanh chiêu mộ vào trong Phát Thanh Khủng Bố một lần nữa, tái tạo lại cơ thể để đi vào tiến hành làm nhiệm vụ chuyện xưa, mà Tô Bạch thực sự đó, có khả năng sẽ lại sở hữu cơ thể của mình, không cần phải lo lắng về Phát Thanh, mà chỉ cần cố hết sức khiêm tốn một chút, thì có thể sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc và viên mãn.
Nhưng xét từ chuyện trong hang động bên dưới đáy biển ở đảo Tần hoàng, Lệ Chi thực ra vẫn luôn chơi cờ với một đôi cha mẹ hờ đó của mình, rất dễ nhận thấy, khi đó Cát Tường xuất hiện ở trên xe của mình, cũng là sự sắp xếp của Lệ Chi, khi ấy, Cát Tường ngăn cản anh Cửu muốn hoàn thành nhiệm vụ mà cha mẹ hờ của mình đã sắp xếp, sau đó, đợi khi anh Cửu vận chuyển chiếc rương đồng xanh về Thành Đô, Lệ Chi lại kêu mập mạp đi cướp chiếc rương đồng xanh đó từ trong tay của Tô Bạch.
Lúc này, trong đầu Tô Bạch đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, lần đó, chắc hẳn là khi mình mang Cát Tường trở về Thành Đô, đưa nó đến tiểu khu mà Lệ Chi sinh sống, hắn đã quên mất Lệ Chi nói chuyện với mình cách một cánh cửa, hay là sau đó gửi tin nhắn cho mình thông qua wechat, tóm lại, Lệ Chi từng nói với mình một câu, rõ ràng có ý tứ cảnh cáo: “Cẩn thận, có một người giống cậu như hai giọt nước.”
Khi ấy, Tô Bạch còn cho rằng cô ta đang ám chỉ cơ hội sống của mình trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, hơn nữa, quả thực còn có mối liên kết, khi đó Tô Bạch còn đang khiếp sợ từ tận đáy lòng về sự đáng sợ và khả năng dự đoán sâu không lường được của cô ta. Thế nhưng, cho đến tận hôm nay, cho đến tận một khắc này, Tô Bạch mới xem như mới hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa chân chính của một câu nói mà Lệ Chi đã nói với mình ngày trước!
Đó là vị đang nấp ở gần đây kia, không chỉ là một người hoàn toàn giống y như đúc với Tô Bạch thôi đâu, thậm chí nói theo một cách khác, cậu ta, mới là Tô Bạch nguyên bản chân chính.
Khi ấy thực ra Lệ Chi đang cảnh cáo mình về chuyện này!
“Không nghĩ, không nghĩ nữa, chẳng muốn nghĩ nữa.” Tô Bạch vê đầu lọc vẫn chưa cháy hết trong lòng bàn tay mình, sau đó tiến hai bước về phía trước, cả hai chân giẫm lên vách đá, rồi trượt từ trên xuống dưới.
Mập mạp theo sát phía sau, chỉ có điều, lại chật vật hơn Tô Bạch rất nhiều, dù sao thì anh ta cũng không phải là loại cường hóa xác thịt.
“Đại Bạch, vậy là tính quay về hả?” Mập mạp vẫn có chút khó tin, với tính cách và cách hành động nhất quán của Tô Bạch, vậy mà lại có thể nói từ bỏ là bỏ được hay sao?
“Dù sao thì cũng không tìm được cậu ta, lẽ nào còn ở lại nơi này, tiếp tục để cho cậu ta cày cảm giác tồn tại hay sao?” Tô Bạch hé miệng, cười bảo: “Dựa theo lý luận kết quả lợi nhuận mà nói, thì một con quỷ nhỏ vốn bị coi là vật phẩm tiêu tao, là một kẻ hy sinh như tôi, bây giờ không chỉ chiếm cơ thể của người ta, mà còn lăn lộn trong Phát Thanh không tệ, như vậy là tôi đã chiếm được món hời lớn rồi.”
Món hời lớn, ba chữ này Tô Bạch cố tình nhấn mạnh hơn một chút, rất dễ nhận thấy, hắn cũng chẳng thấy vui vẻ một chút nào đối với việc chiếm được món hời lớn này, sự thù hận này gần như đã tràn ngập trong toàn bộ khoang ngực hắn vào lúc này.
“Nhóm người kia có khả năng sắp trở về rồi, là ngồi tàu cao tốc vào trạm Thượng Hải, nghĩ xem, có trò hay tới mà lại bỏ lỡ, vậy thật sự có chút không cam lòng, cho nên vẫn nên sớm trở về thôi, cho dù là muốn báo thù hay là muốn cậu ta thế nào, thì hiện tại tôi vẫn chưa có tư cách nói ra loại lời đó. Đối với cậu ta, cậu ta đã dám hoạt động ở nơi này, nhảy nhót làm ầm ĩ trước mặt tôi vài lần, vậy tôi ngược lại thật sự không tin cậu ta dám tiếp tục mặt dày mày dạn dán tới chỗ tôi, tiếp tục lắc lư trước mặt tôi. Con chuột trong cống nước thối, có nhảy lên cao bao nhiêu, thì suy cho cùng nó vẫn chỉ là một con chuột, cho dù muốn bắt cậu ta, thì cũng phải đợi Gai Thố và hòa thượng hồi phục lại đã, rồi nói sau.”
“Ha ha, dù sao tôi cũng không theo nổi mạch suy nghĩ của cậu, gọi cậu là đại Bạch gọi lâu như vậy rồi, trong mắt tôi, Tô Bạch chính là cậu, cậu chính là Tô Bạch, cho dù quá khứ của cậu là gì, cho dù tuổi thơ của cậu ra sao, tôi cũng không phải là thanh mai trúc mã của cậu, ngược lại, khi tôi vừa quen biết cậu, cậu đã chính là cậu rồi.
Một cái tên, nói đến cùng, chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, một cơ thể, nói cho cùng, cũng chẳng qua chỉ là một cơ thể thôi mà, có ai lại chưa từng lăn lộn đến thương tích chi chít, cơ thể tàn phá, trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh?
Cơ thể này đã được Phát Thanh tu bổ và khôi phục lại bao nhiêu lần, nói một câu không biết xấu hổ, thì nó sớm đã không còn mối liên quan quá lớn đến cha mẹ nữa, hơn nữa chúng ta còn cường hóa huyết thống, bây giờ lấy máu của chúng ta và máu của cha mẹ đi kiểm tra DNA, phỏng chừng kết quả cho ra sẽ không phải là ruột thịt.
Cậu chính là cậu, đại Bạch.”
Mập mạp vừa theo phía sau Tô Bạch, vừa bảo.
Tô Bạch đột nhiên dừng bước chân, mập mạp sững sờ, cũng dừng lại theo.
“Mập mạp, những lời nói này của anh thật sự có hơi khiến tôi cảm động đấy.”
Nói xong, một chiếc bình ngọc được Tô Bạch ném ra, rơi vào trong tay của mập mạp.
“Trước kia, không phải anh nói với tôi muốn một giọt máu của cái thứ kia hay sao, cho anh đấy.”
“Tác dụng an ủi tâm hồn mạnh mẽ như vậy sao?” Mập mạp lầm bầm, rõ ràng là hạnh phúc đến quá bất chợt.
“Giọt máu này không an phận.” Tô Bạch nhắc nhở: “Tôi đã hấp thụ hai giọt trong ba giọt rồi, nhưng một giọt còn lại này, tôi không dám đụng.”
“Không sao, chỉ là cho loại người không biết an phận, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mà.” Mập mạp rõ ràng đã nói chuyện giữa mình và người phụ nữ đó cho Tô Bạch.
“Anh cũng đủ tuyệt tình đấy.”
“Tóm lại, so với tôi tự tay giết chết cô ta thì vẫn còn tốt chán.” Mập mạp thở dài: “Được rồi, chúng ta đi đổ xăng cho xe, rồi về nhà thôi.”