Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 762 - Chương 762 Lời Hứa Của Con Mèo 1

Chương 762

Lời Hứa Của Con Mèo 1


Từ Tứ Xuyên về đến Thượng Hải đã là chuyện của một ngày sau, Tô Bạch và mập mạp xuống máy bay, ngồi tàu điện ngầm trở về nhà lão Phương, bởi vì cùng với kỳ nghỉ tết âm lịch đã kết thúc, cho nên toàn bộ thành phố Thượng Hải lại bắt đầu hồi phục lại sức sống, điểm rõ ràng nhất là do làn sóng trở về, mà rất nhiều nơi trong toàn bộ thành phố đều rơi vào tình trạng ùn tắc, lúc này ngồi tàu điện ngầm thuận tiện hơn lái xe nhiều.


Tô Bạch mở cửa nhà, rồi tiến vào trong phòng khách, trông thấy thằng nhóc đang chống hai tay lên sô pha, tự mình tập đi đường, từ tận đáy lòng Tô Bạch cảm giác được một loại hạnh phúc. Loại hạnh phúc này, trước đây có, nhưng sau khi trải qua một vài chuyện gần đây nhất, thì Tô Bạch bắt đầu đặc biệt trân trọng và quý trọng loại cảm giác này.


Những điều tốt đẹp mà mình không có, và cũng chưa từng được trải qua, mình hy vọng thằng bé sẽ có.


Loại cảm giác và mong đợi này rất giản dị, lúc này, tâm thái của đại Bạch giống như đông đảo những người làm cha làm mẹ thời nay ở Trung Quốc, rất nhiều cha mẹ tuy bản thân không có bao nhiêu văn hóa, người đi làm khổ cực trong nhà xưởng, người vất vả cày cấy ở nhà, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mồ hôi nhỏ từng giọt lên máy móc, cắn răng, bản thân nhịn ăn nhịn mặc, chỉ để chu cấp nuôi dưỡng con cái của mình, chỉ hy vọng con của mình có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn, có thể không giống mình khi còn nhỏ, không có điều kiện đi học đó.


Tô Bạch không có tuổi thơ, thậm chí, có thể nói là không có quá khứ, nhưng hắn không muốn loại trải nghiệm đó cũng rơi lên người thằng nhóc.


Mình đã trải qua rất nhiều khổ sở rồi, bây giờ việc có thể làm, chính là để con trai mình được sống thoải mái và hạnh phúc hơn một chút.


Đây chính là miêu tả chân thật nhất và cũng là giản dị nhất trong lòng của cậu chủ Tô lúc này.


Hắn quỳ xuống, vỗ tay với thằng nhóc, thằng nhóc lập tức cười ha ha, lắc lư đi đến, rồi nhào vào trong lòng của Tô Bạch. Hắn ôm con trai, hôn lên gương mặt trắng nõn của thằng nhóc một cái.


Khi mình không có ở nhà, Cát Tường cũng chăm sóc cho thằng nhóc rất tốt, cả người từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, tinh thần và sức lực cũng rất tốt, hơn nữa, vì thằng nhóc là linh đồng, nên từ khi ra đời cho đến nay, cũng chưa từng sinh bệnh bao giờ, lại còn hiểu chuyện, ngoan ngoãn, và rất hiểu lòng người.


Vừa nghĩ đến Cát Tường, ánh mắt của Tô Bạch bắt đầu dò xét xung quanh.


“Đang tìm con mèo đến đó hở?” Mập mạp vừa lôi một bình nước uống từ trong tủ lạnh ra uống: “Ở trong sân đấy.”


Tô Bạch ôm thằng nhóc đi đến trước cửa sổ chạm đất ở phòng khách, rồi xốc rèm lên, trông thấy Cát Tường đang nằm trên ghế dựa trong sân, phủ phục ở nơi đó phơi nắng, bức tranh kia, vẫn còn đặt ở bên cạnh nó.


Ánh mặt trời chiếu lên người Cát Tường khiến bộ lông phản chiếu ra rất nhiều tia sáng nhu hòa, nói thật, không nói đến con mèo này thuộc giống gì, cũng không nói đến có huyết thống nào, nhưng nhìn bộ dáng của nó cũng không có gì khác với mèo bản địa bình thường, nhưng nó lại luôn có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác rất cao quý, rất không bình thường.


“Mèo… mèo…” Thằng nhóc hô lên.


Cát Tường mở mắt một cách rất lười biếng, nhìn thằng nhóc, tiếp đó, lại nhìn Tô Bạch đang ôm thằng nhóc. Sau đó, nó lại xoay người, đại khái là dự định ngủ tiếp một giấc này.


Tô Bạch mở cửa sổ, đi vào trong sân, hắn thả thằng nhóc xuống, thằng nhóc tự mình lắc lư đi đến bên ghế nằm, một bàn tay bám vào cái ghế, một tay còn lại sờ lên người Cát Tường, giống như bình thường khi thằng nhóc ngủ, Cát Tường sẽ dùng đuôi, không ngừng nhẹ nhàng mát xa cho nó vậy.


Cát Tường hơi mở mắt ra nhìn thằng nhóc, có thể nhìn ra được, lúc này, con mèo này đang rất hưởng thụ.


Đứa trẻ này rõ ràng là do mình vẫn luôn vất vả trông nom, còn người cha trên danh nghĩa bình thường không có ở nhà đó chỉ đơn thuần là một tên chưởng quầy nhàn rỗi, nhưng đứa trẻ này mỗi lần nhìn thấy người cha đó trở về, đều sẽ vui vẻ muốn chết, nói Cát Tường không ghen tị lại là chuyện không có khả năng, mèo cũng có tính nhỏ nhen đó, nhưng bây giờ tóm lại đứa trẻ này cũng đã lớn hơn một chút, cũng biết quan tâm mình một chút rồi.


Cát Tường lập tức cảm thấy trong lòng sinh ra sự vui vẻ.


Tô Bạch rút một điếu thuốc, nhưng nhìn thấy thằng nhóc đang ở đây, nên cũng cất điếu thuốc đi.


“Ta biết một vài chuyện trong quá khứ.” Tô Bạch nhìn Cát Tường và nói.


Cát Tường không ư hử gì, tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi, nhưng nó lại nhẹ nhàng buông cái đuôi của mình xuống, nói với Tô Bạch rằng nó thực ra đang nghe đây, hơn nữa còn là nghe rất nghiêm túc.


Ở chung lâu như vậy rồi, giữa một người một mèo chắc chắn cũng đã sinh ra một loại ăn ý.


“Mi có bằng lòng nói chuyện quá khứ cho ta không?” Tô Bạch hỏi.


“Meo.” Cát Tường kêu một tiếng, lắc đầu.


“Vậy ta không hỏi nữa.” Tô Bạch cũng rất dứt khoát: “Quá khứ, dù sao cũng chỉ là quá khứ.”


Cát Tường liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ có hơi bất ngờ, phỏng chừng trong lòng đang nghĩ, sao tên thần kinh này lại đột nhiên thay đổi tính nết, biến thành nhà triết học thế?


Sau đó, Tô Bạch ngồi xổm xuống phía trước Cát Tường, ôm thằng nhóc ở trước mặt mình, rồi nói với Cát Tường: “Đây là con trai ta.”


Thằng nhóc có hơi mơ hồ, nó không biết cha mình đang có ý gì nữa.


Nhưng ngược lại, Cát Tường lại hiểu một chút, trí tuệ của con mèo này quả thực có thể khiến phần lớn nhân loại phải xấu hổ.


“Meo.” Cát Tường đáp lại một tiếng, “giọng điệu” không được hòa nhã cho lắm.


“Hai tên khốn nạn kia và thằng ôn con đó, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ giết chết cả nhà bọn họ.” Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh: “Còn nữa, tôi sẽ không cho phép con trai tôi đi trên con đường cũ của tôi, tôi không hy vọng một ngày kia, con trai tôi cũng sẽ giống như tôi khi ấy, bị nhốt kín trong bình thủy tinh, cả người từ trên xuống dưới ngâm trong dung dịch dinh dưỡng, nhìn chằm chằm vào một tập tranh, sau đó bên cạnh còn có một con mèo đen, đang không ngừng lật nó.”


Lúc này, mắt trái của Tô Bạch hiện ra một màu đỏ thẫm, còn mắt phải thì lại là màu đen sì, đây là một lời cảnh cáo rất nghiêm túc, đây là lời cảnh cáo rất trịnh trọng, bởi vì hắn có thể xác định được, chính là Cát Tường trước mặt này đã ở trước mặt mình khi đó, lật những trang tranh cho mình bổ sung trí nhớ.


Tô Bạch không biết rốt cuộc Cát Tường đóng vai diễn gì ở nơi đó, nhưng hắn chắc chắn sẽ không để một màn này lại xuất hiện trên người thằng nhóc.


“Meo…” Trong cổ họng của Cát Tường phát ra một tiếng kêu khàn khàn, rõ ràng có mang theo một loại ý tứ đối chọi gay gắt, có vẻ như nó đang nói cho Tô Bạch biết, mi đang cảnh cáo ai đấy?


“Nếu mi không đồng ý.” Tô Bạch dùng một tay ôm thằng nhóc lên, một tay khác lôi Địa ngục hỏa shotgun ra, nhắm thẳng vào đầu Cát Tường: “Bây giờ chúng ta có thể chấm dứt.”


Chương 762

Bình Luận (0)
Comment