Chương 764
Em Trai Của Pikachu
“Rất có khả năng là một chuyến tàu hỏa đựng phân bón sao?” Mập mạp nói tiếp: “Mẹ nó, lời nói này nghe qua thật sự không được tự nhiên cho lắm, giống như thể chúng ta vô cùng an phận làm bé ngoan, giúp Phát Thanh làm nhiệm vụ hiện thực để cày độ hảo cảm, rồi Phát Thanh sẽ chọn ra một vài thìa phân người tặng cho chúng ta ăn làm phần thưởng vậy.”
“Nói thì thô nhưng lý không thô.”
Ánh mắt của Tô Bạch nhìn về phía phòng ngủ, rồi thở dài: “Đáng tiếc, hiện tại hòa thượng và Gia Thố vẫn chưa tỉnh lại, bằng không, bốn người chúng ta làm một tổ, cho dù là ở tình huống gì thì vẫn có thể giật được miếng thịt xuống.”
Vừa nói đến vấn đề này, mập mạp lại im lặng, bởi vì anh ta biết hòa thượng, Gia Thố và Tô Bạch gặp nguy hiểm trước đó, anh ta cũng không có cách nào trốn tránh trách nhiệm, nếu không phải anh ta chắc chắn vì đám lạt ma đó sẽ không giết chết mình, cho nên biết rõ khi không địch lại được thì cứ ngoan ngoãn không phản kháng, thì đám người Tô Bạch và Gia Thố cũng sẽ không đột nhiên gặp phải nguy hiểm lớn đến như vậy.
“Mập mạp, bây giờ tạm quyết định, tôi và anh, hai người đi, mục tiêu dù sao vẫn là tự bảo vệ mình trước tiên, sau đó là quan sát, về phần cuối cùng đi chém giết, đến lúc đó cứ xem tình hình đã.”
“Vậy Hải thiếu gia thì sao?”
“Anh biết rõ còn cố hỏi.” Tô Bạch đáp.
“Khà khà, chứng tỏ tôi vẫn đáng tin hơn tên yêu nhân đó, đúng không?”
“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Tô Bạch từ chối cho ý kiến: “Nếu nhất định phải chọn bị người đào hố sau lưng và bị tính kế sau lưng, thì tôi cảm thấy tôi thà rằng bị anh tính kế, cũng vẫn có lợi hơn để người khác lấy mất sự thoải mái.”
Mập mạp đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Bạch, vỗ lên bả vai hắn: “Cũng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy đấy.”
“Tôi cảm thấy, nơi này đã đủ xa rồi.” Giải Bẩm vừa lái xe vừa nói: “Đã đến Hoài An rồi đấy.”
“Bỏ đi, cứ dứt khoát tiễn tôi thêm một đoạn đường nữa đi, đưa đến Từ Châu ấy, sau đó tôi sẽ ngồi cao tốc.” Lương Sâm vừa đọc tờ báo trong tay, vừa nói.
“Ông chủ, cậu thực sự còn chẳng bằng lúc đầu mua luôn vé máy bay ở Thượng Hải đi cho rồi, ra nước ngoài có thể hơi phiền phức một chút, vì dù sao một thính giả ở cấp bậc này của cậu liều lĩnh tiến đến nước khác, rất có khả năng sẽ làm dấy lên nỗi khủng hoảng của những thính giả ở khu vực khác, nhưng cậu vẫn có thể đi đến thành phố Trung Tây, coi như là du lịch đi.”
“Trước đó tôi cảm thấy ra khỏi Thượng Hải đi đến Nam Thông là được rồi, nhưng qua cầu lớn Tô Thông đến Nam Thông rồi, tôi vẫn cảm thấy trong lòng bất an.” Lương Sâm nhíu mày, nói.
“Nam Thông và Thượng Hải đã cách nhau một Trường Giang rồi.” Giải Bẩm mỉm cười, bảo, anh ta biết tâm tính của ông chủ mình, cũng biết ông chủ của mình đang sợ.
Nói một cách tương đối, thì một người dưới trướng như mình, rõ ràng lại rất thoải mái, có lẽ đây gọi là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc chăng?
“Một Trường Giang mà thôi, không đủ an toàn.” Lương Sâm thở dài: “Tôi thật sự rất sợ.”
Anh ta không hề để ý đến việc bộc lộ vẻ sợ hãi và nhát gan của mình ở trước mặt cấp dưới của mình, dù sao thì lần trước khi Phát Thanh cố tình để lộ khí tức của nó ra, bản thân mình cũng đã bị dọa đến co quắp dưới chân bàn, run như cầy sấy, nước mắt giàn dụa, khi đó, cấp dưới này của mình cũng vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện suốt cả quá trình.
“Đã đến Hoài An, cách Thượng Hải hơn một nửa tỉnh Giang Tô rồi.” Giải Bẩm nhắc nhở.
“Vẫn chưa đủ an toàn, tôi không thể phó thác sự an toàn của tôi cho liêm sỉ của Phát Thanh được, cậu cũng biết, ồ không, cậu không biết, Phát Thanh thực ra hoàn toàn không có liêm sỉ gì cả, nó chỉ mong sao kéo được loại người cấp bậc này như tôi, không bằng lòng nâng cao thực lực, cố tình che giấu bản thân, áp chế cảnh giới, không muốn đi tìm hiểu nhân quả, đến nơi đó mà thôi, cho dù là làm vật hy sinh!”
Giọng điệu trong lời nói của Lương Sâm rất nặng nề, cũng rất thô bạo, đây rõ ràng là một thái độ khác với bình thường, đương nhiên, đối với một người có tinh thần và tâm trạng đều đang ở mức khẩn trương cao độ, thì đây quả thực là biểu hiện bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Thực ra, làm một vật hy sinh cũng rất tốt mà.” Giải Bẩm nói.
“Đó là cậu không hiểu được nỗi sợ hãi này thôi.” Lương Sâm nhắc nhở.
“Tôi ngược lại cũng muốn thử một chút…”
“Rầm!”
Lời nói của Giải Bẩm còn chưa nói xong, thì Lương Sâm đã đánh một quyền lên người anh ta, cả người anh ta trực tiếp đụng nát cả cửa xe, bay ra khỏi xe ô tô, đâm vào rào bảo hộ ở một bên đường cao tốc rồi rơi xuống bờ ruộng, để lại một vết nứt trên đường cao tốc.
Mà cơ thể của Lương Sâm cũng trực tiếp xuất hiện trước mặt Giải Bẩm, một tay siết thành nắm đấm đè lên ngực của anh ta.
“Cậu có muốn nếm thử cảm giác sợ hãi đó khi cậu gặp phải nó không, liệu có giống như tôi, giống như ông chủ của cậu, sợ hãi giống như một thằng ngốc vậy?”
Giải Bẩm lắc đầu, đáp một cách rất nghiêm túc: “Ông chủ, không phải giống thằng ngốc, mà khi đó anh thật sự chính là thằng ngốc.”
“Haiz…”
Lương Sâm không tiếp tục tức giận nữa, cũng không nổi cơn thịnh nộ, mà là thở dài, ngồi ở bên cạnh Giải Bẩm: “Tôi cũng cảm thấy tôi như vậy, một thằng ngốc to con.”
Giải Bẩm ngồi dậy, chậm rãi nhặt cỏ trên quần áo xuống.
“Cậu cách thính giả cao cấp thực ra chỉ thiếu một bước, thậm chí chỉ thiếu nửa bước nữa thôi, đến lúc đó, cậu sẽ hiểu được loại cảm giác đó thôi.”
“Tôi thật sự rất mong chờ đấy.” Giải Bẩm vẫn mang theo nụ cười mỉm và nói.
“Đứng lên đi, tiếp tục lái xe, đưa tôi đến nhà ga Từ Châu.”
“Cửa xe hỏng rồi còn đâu.”
“Vậy thì đón một cái xe khác đi.”
“Ông chủ, rốt cuộc cậu định ngồi tàu cao tốc Từ Châu đi đến đâu?” Giải Bẩm hỏi.
“Đi Đan Đông.”
“Nơi đó cách Triều Tiên cũng rất gần, nghe nói lãnh đạo Triều Tiên là một vị con của vũ trụ, vĩ nhân từ trời xuống, chắc hẳn có thể giúp ông chủ cậu chặn được mối đe dọa tới từ Phát Thanh.”
“Hây, tôi nói này, hôm nay cậu bị em trai của Pikachu nhập vào người có phải không?”
“Ửm? Em trai của Pikachu, tên là gì?”
“Bì Tại Dương”
(Chú thích: Bì Tại Dương là một app sáng tác, được tập thể đông đảo dân mạng chung tay hoàn chỉnh câu chuyện với đủ loại nội dung thần kỳ.)