Chương 765
Vì Satan! 1
Hôm nay, nhiệt độ ở Thượng Hải đã xuống dưới không độ rồi, những vũng nước bên đường cũng đã kết băng, bầu không khí tiêu điều và nhân khí phồn thịnh ở thành phố này đã hình thành một sự xung đột rõ ràng.
Chỉ có điều, thành phố này có náo nhiệt đến đâu, thì trong ngôi nhà này cũng vẫn luôn yên tĩnh như cũ.
Tô Bạch ngồi trong phòng khách đọc sách, đây là một loại ấn phẩm thuộc sách cấm ở Âu Mỹ, bên trong giảng giải chi tiết về các loại thủ pháp giết người cùng ngôn ngữ tôn giáo mang tính chất mê hoặc. Đây là món quà từ bé trai cương thi đó tặng cho Tô Bạch, là gửi chuyển phát nhanh đến chỗ hắn.
Tô Bạch cũng không hỏi cậu bé ở trên wechat có bằng lòng cùng đi tới nhà ga đó đợi cơ hội hay không, bởi vì sự quen biết và gặp gỡ giữa đôi bên là một loại được xây dựng dựa trên vẻ đẹp nghệ thuật mà chỉ có hai nhân tài mới có thể hiểu được, vậy nên cứ cố hết sức tiếp tục duy trì mối quan hệ đơn thuần này.
Đến ngày sau gặp lại, nên liều thì liều, nên giết thì giết, giống như hai người xa lạ, không có một chút khúc mắc hay do dự gì, đây mới là cách thức ở chung thích hợp nhất giữa hai người.
Tô Bạch bưng tách cà phê trên bàn trà lên nhấp một ngụm, bây giờ hắn đã quen với loại cà phê hòa tan này rồi, đối với việc hưởng thụ về mặt vật chất này, dường như cách mình càng lúc càng xa, chỉ là thi thoảng sẽ hơi hoài niệm một chút, nhưng những chuyện khác dẫn đến bởi hoài niệm lại khiến Tô Bạch không thoải mái cho lắm, cho nên, phần lớn thời gian, ngay cả hoài niệm cũng chẳng muốn làm.
Thằng nhóc vừa mới cầm máy tính bảng xem phim hoạt hình, bây giờ đang nằm ngủ trên sô pha, thằng nhóc chính là như vậy, khi chơi thì chơi đến nhiệt tình, lúc ngủ cũng ngủ rất nhanh.
Cát Tường tìm một tấm thảm da lông ngắn phủ lên người thằng nhóc, rồi canh chừng bên cạnh thằng bé.
Tô Bạch đặt sách trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa nắn, thả lỏng cổ tay của mình, rồi đứng dậy khỏi ghế.
Cách thời điểm Phát Thanh phát sóng trở lại càng lúc càng gần, mà chuyến xe lửa đó, vẫn chậm chạp chưa đến nơi. Nhưng ai cũng biết rõ, sắp rồi, thực sự sắp rồi.
Cát Tường phủ phục bên dưới sô pha, ngay khi Tô Bạch đi qua bên người nó, đầu nó cũng chẳng thèm ngẩng lên, con mèo này từ sau khi Tô Bạch ngả bài với nó lần trước, nó đã trở nên càng lạnh nhạt với hắn hơn, phạm vi cao ngạo đã lên đến mười phần.
Hắn đi vào trong phòng ngủ của hòa thượng, nhìn hòa thượng vẫn còn nằm trên giường bất động, Tô Bạch thở dài một hơi, duỗi tay, kéo rèm cửa ra, cũng mở cửa sổ một chút, để không khí ở nơi này hơi lưu thông.
Không phải vì trong phòng có mùi gì đó kỳ quái, người bình thường nằm bất động trong một căn phòng, trong phòng chắc chắn sẽ có loại mùi khó ngửi đó, nhưng hòa thượng thì khác, con hàng này nằm ở nơi đó, vậy mà trên người còn tản ra một loại mùi gỗ đàn hương. Tuyệt đối không phải vì anh ta giấu hương liệu gì đó trong quần áo, mà là mùi hương cơ thể của con hàng này.
Ừm, thật dễ ngửi.
Gần đây, Tô Bạch và mập mạp khi không có chuyện gì đều thích lẻn vào phòng của hòa thượng, rồi nán lại một chút.
“Một giấc ngủ này cũng thoải mái thật đấy.” Tô Bạch nhìn hòa thượng, lôi một điếu thuốc ra, đầu ngón tay run run: “Anh xem như nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hòa thượng vẫn nằm ở nơi đó bất động.
Tô Bạch vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp được hòa thượng là trên đường đến Cửu Trại Câu đi du lịch tự phát, hòa thượng lái một chiếc xe bánh mì này, bên trong có thi thể của một nhà ba người đã thi biến.
Bây giờ, thoáng cái cũng đã gần hai năm rồi.
Tô Bạch châm điếu thuốc lá, không hề để ý đến đây là phòng ngủ của người bệnh, dù sao thì nó vẫn chẳng đáng kể đến so với mùi hương cơ thể trên người hòa thượng.
Sau khi hút một điếu thuốc trong phòng ngủ của hòa thượng, Tô Bạch bước ra, đứng ở cửa một phòng ngủ khác, nhìn Gia Thố nằm trên giường. Lúc này, hắn cảm thấy mình như người gác đêm của nhà tang lễ, trong căn phòng rộng lớn trống trải, có hai người nằm bất động ở đó.
Lúc này, mập mạp đang nhốt mình trong phòng, chắc hẳn là đang vẽ bùa, mấy ngày gần đây ngoại trừ khi ăn cơm phải ra ngoài ra, thì anh ta vẫn luôn nhốt mình trong phòng.
Có đôi khi, Tô Bạch ngược lại rất khâm phục tên béo này, đừng nhìn anh ta một trăm năm mươi cân, nhưng người này thực sự rất có bản lĩnh, trong các thính giả, thật ra cũng được tính là có tài năng ở nhiều phương diện.
Hai người hòa thượng và Gia Thố nằm trên giường không có cách nào đứng dậy cử động thì tạm thời không nhắc đến, nhưng thấy mập mạp nỗ lực như vậy, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy, có phải gần đây mình có hơi suy sụp quá rồi hay không?
Hình như bình thường khi mình về nhà, đều là ở bên con trai, dáng vẻ có chút giống với nhân viên nghỉ hưu bảo dưỡng tuổi già.
Hắn lắc đầu, vứt những suy nghĩ vớ vẩn này ở trong đầu đi, ngược lại cũng không có bao nhiêu kích động và suy nghĩ, ví dụ như Tần Dương cả ngày lái xe taxi ở đảo Tần Hoàng, ví dụ như bé trai cương thi sưu tầm ảnh nghệ thuật, và trừng phạt cái ác đề cao cái thượng, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy mình cũng không cô đơn đến vậy, quả thực có không ít thính giả ở thế giới hiện thực cũng đang không ngừng cố gắng nghĩ cách để cải thiện bản thân, nhưng cũng có rất nhiều người ở trong thế giới hiện thực có nét quái gở và độc đáo của riêng mình.
Ví dụ, Giải Bẩm và ông chủ của anh ta, vậy mà còn mở cả công ty trò chơi.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường đột nhiên ngồi dậy trên tấm thảm bên cạnh sô pha, hơi dựng cái đuôi với bên ngoài cửa.
“Có người tới sao?”
Tô Bạch rút một tấm khăn ướt để lau tay mình, sau đó đi đến chỗ huyền quan ở phòng khách, mở cửa nhà, trong sân cũng không có người nào, hắn đi tiếp ra ngoài, mở cửa sắt bên ngoài ra.
“Đã lâu không gặp.” Bên ngoài có một người trẻ tuổi mặc tây trang phẳng phiu, đeo một cặp kính viền vàng, dáng người rất thẳng tắp đứng ở nơi đó.
“Ha ha.” Tô Bạch nở nụ cười, nhìn Giải Bẩm: “Lúc trước thật sự cũng không phát hiện ra anh lại ưa nhìn như vậy.”
Tô Bạch dùng hai chữ “ưa nhìn”, mà không phải là hai chữ “đẹp trai” này.
“Cậu cũng rất đẹp.” Giải Bẩm nhìn Tô Bạch, mỉm cười và đáp lời.
Hai tên đàn ông, giữa ban ngày ban mặt, dùng cách thức như vậy để khen tặng nhau, quả thực khá có cảm giác mới mẻ.
“Không mời tôi vào trong ngồi sao?” Giải Bẩm hỏi: “Hay là, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Anh ta cũng biết rõ, trận pháp ở trong căn nhà này không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy.
“Được, ra ngoài đi dạo đi.” Tô Bạch đóng cửa sắt lại, sóng vai với Giải Bẩm, hai người đi tới một đồng ruộng ở một bên khác.
Chiều đông hơi mang theo hơi thở tiêu điều, bờ ruộng cằn cỗi và hoang vắng, có hai người đàn ông sóng vai nhau, chậm rãi bước đi.
“Cậu muốn đi tới nhà ga phải không.” Giải Bẩm vừa đi vừa nói.
“Anh nói điều này không phải là thừa thãi hay sao?” Tô Bạch đưa một điếu thuốc cho Giải Bẩm, nhưng anh ta lắc đầu từ chối.