Chương 80
Ai Ngốc Hơn Ai
Thanh đao đâm vào ngực Tô Bạch.
Lúc này, đối phương lớn tiếng cười:
- Đây là một ít nguyên vật liệu tôi mua được ở cửa hàng tiện lợi, sau đó mập mạp giúp tôi vẽ một trận pháp chuyên khắc chế Vampire, cậu xong đời rồi.
Răng nanh của Tô Bạch tiếp tục đâm vào cổ của đối phương, không phải là hút mà là gặm cắn, cổ người kia bị cắn đến mất một miếng thịt to, đồng thời ánh mắt của đối phương cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Tôi biết, tôi sẽ không ngây thơ đến vậy, cho nên tôi sẽ nhai anh như nhai một người bình thường, tôi cũng không có ý định làm theo như anh nói, dùng trạng thái Vampire để đi hút máu anh.
Trong gió, làn da Tô Bạch nứt nẻ, một lần nữa lộ ra diện mạo vốn có của cương thi.
…………
Tô Bạch tiếp tục ngồi bên bờ sông, trước mặt hắn đặt một chiếc đầu người, một chiếc đầu người giống hệt như hắn. Hình ảnh này khiến hắn cảm thấy rất độc đáo cũng rất quỷ dị, thậm chí Tô Bạch còn nghĩ lúc này hắn nên kiếm một thanh tre, đâm xuyên vào cái đầu người này, tiếp theo ngâm nó vào nước muối một chút, sau cùng đặt nó lên trên lửa và nướng lên.
Thế giới chuyện xưa đã xảy ra thay đổi, Tô Bạch cho rằng, không chỉ mình hắn có thêm một “bản sao” của chính hắn, có lẽ những người còn lại cũng “mưa móc cùng dính”. Chỉ là người bên hắn quá mức dứt khoát nhanh gọn, tốc độ cũng nhanh hơn kẻ khác một chút mà thôi.
Hút máu trong thân thể mình có thể khiến dòng máu Vampire của Tô Bạch thăng tiến thêm một bước, nhưng Tô Bạch không có làm như vậy, bởi vì hắn không có ngây thơ đến thế. Hắn tin tưởng bản thân mình, cũng hiểu rõ chính mình, thậm chí Tô Bạch còn có cảm giác, trước đó đối phương đã hạ độc dược gì đó. Nói chung, nếu như đặt mình vào vị trí của người kia, lấy chính tâm tư của mình để phân tích thì Tô Bạch thà tự sát chứ không để mình trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác.
Tô Bạch khoanh hai tay trước ngực, hắn đột nhiên cảm thấy thời tiết xung quanh hơi lạnh, sau nửa đêm trong rừng rậm quả thật rất lạnh. Tô Bạch lấy một viên huyết châu từ trong chiếc hộp nhỏ ra, nuốt vào bụng, lúc này trong bụng hắn dâng lên một luồng cảm giác ấm áp.
Lấy thứ này để sưởi ấm cho bản thân có vẻ hơi xa xỉ một chút, nhưng mà lúc này Tô Bạch cũng lười tính toán những chuyện đó. Hắn đứng lên nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên, Tô Bạch sinh ra một cảm giác vô cùng bài xích với cảnh vật xung quanh.
Có lẽ chính hắn vẫn cảm thấy yêu thích những thế giới chuyện xưa quỷ dị liên quan đến vụ án, chứ không phải là một thế giới chuyện xưa theo hình thức mở rộng này.
Sự giết chóc thuần túy, trái lại khiến Tô Bạch mất đi cảm giác lúc đầu Phát Thanh Khủng Bố mang đến cho hắn, thiếu đi một loại mỹ cảm của chân chính khủng bố.
Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ rối thành một đống, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó giải thích.
Tô Bạch thu dọn những đồ vật xung quanh, sau đó từ từ cất bước đi tiếp, hắn đi rất chậm, giống như một lão già ở tuổi xế chiều vậy. Thế nhưng khi ở trong trạng thái này, khả năng phản ứng của Tô Bạch có thể được điều chỉnh đến mức vô cùng nhạy bén.
Ít nhất ngay hiện tại, Tô Bạch cũng không quá bận tâm đến ngoại hình và phong thái của mình có hăng hái hay không, có gọn gàng đẹp trai hay không.
Tuy cánh rừng này thật sự rất lớn, nhưng để nói rằng nó nhỏ cũng có lý do, cứ đi tới đi tới, Tô Bạch hoảng hốt phát hiện ra mình đã đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.
Con sông nhỏ này nằm vắt ngang giữa rừng, đi về hướng Bắc theo sông nhỏ chính là vị trí của căn nhà gỗ nhỏ.
Lúc này, nước sông bốc lên một màn sương mù khó hiểu, mà dưới làn sương đang bao phủ, Tô Bạch nhìn thấy một đầu lều vải, bên trong lều có người, có ánh sáng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Bên ngoài lều cũng có người, là một người phụ nữ. Người phụ nữ kia ngồi xổm ở một nơi, ngực cô ta liên tục phập phồng, gương mặt tái nhợt, rõ ràng là cô ta đang bị thương.
Sự xuất hiện của Tô Bạch đã bị người phụ nữ kia bắt gặp, cô ta mở mắt nhìn về phía Tô Bạch.
Người phụ nữ này, Tô Bạch có chút ấn tượng, nhưng ấn tượng lại quá mức mơ hồ. Hắn chỉ nhớ ngày hôm qua, người phụ nữ này đột nhiên bị kéo vào trong nước, bạn bè của cô ta cho rằng, cô ta đã bỏ mình, cho nên điên cuồng tấn công đám người Tô Bạch.
Sophie nhìn Tô Bạch một lúc, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Tôi ngửi thấy được khí tức của cương thi, thậm chí còn có một chút hơi thở của Huyết tộc. Thật thú vị, trên người đồng thời có hai loại thể chất, làm sao anh ta làm được điều đó?
Bên trong lều truyền ra một giọng nói, giọng nói rất trẻ, là một giọng nữ.
Lúc này, mành lều vải bị xốc lên, bên trong bước ra một cô bé tóc đen, cô bé kia có khí chất xuất trần, mang theo một loại hơi thở tươi mát và thoát tục.
Một mái tóc đen dài xinh đẹp, quần áo màu xanh lá, trên cổ tay cổ chân đều đeo lục lạc màu bạc, mang đến cho người ta cảm giác nhanh nhẹn hoạt bát, hình như cô bé chỉ mới mười sáu, mười bảy.
- Xin chào, người kỳ quái.
Cô gái vẫy tay với Tô Bạch.
- Không đến ngồi với chúng tôi một chút sao?
Tô Bạch nhìn phía trước một chút, thấp thoáng bên trong lùm cây có hai cỗ thi thể. Một là của Sophie, một là của cô bé này. Có lẽ, cả hai cỗ thi thể này đều được phục chế lại, rất hiển nhiên bọn họ cũng tự giết chết thi thể phục chế chính mình.
Phát Thanh Khủng Bố đã vén lên tình tiết mới của nội dung cốt truyện, giống như căn bản không hề ảnh hưởng đến chuyện gì. Đối với một số người mà nói thì bản phục chế cũng chỉ là bản phục chế mà thôi, ngoại trừ tính cách của bọn họ hung tàn hơn một chút thì cũng không còn gì khác biệt với bản chính, nhưng dù sao giả chính là giả, cái này là một loại cảm giác, cũng chính là một loại tín niệm.
Tô Bạch chậm rãi bước về phía trước, cô bé kia nhìn Tô Bạch mỉm cười. Sau đó cô bé xoay người, lấy từ trong lều ra một ít đồ ăn nói với Tô Bạch.
- Anh có đói bụng không?
Đồ ăn cũng không phải là thực phẩm được mua ở cửa hàng tiện lợi mà là một ít thịt nướng, có lẽ vừa được nướng xong không lâu, trên bề mặt có một chút muối ăn, lúc này cũng chưa nguội hoàn toàn, vẫn còn tỏa ra mùi thơm mê người.
Nhìn thấy miếng thịt nướng này, Tô Bạch lại nghĩ đến đầu lâu của bản phục chế của chính mình, hắn khẽ xua tay, ra hiệu rằng hiện tại mình không cần đồ ăn, hoặc nói chính xác hơn, hiện tại Tô Bạch không cần loại đồ ăn này.
- Thật kỳ quái, lần này có 20 người tham dự, thế nhưng cuối cùng có thể tập trung đến đây, tập trung đến vị trí bên sông này chỉ có ba người chúng ta…