Chương 81
Luân Hồi
Cô gái xinh đẹp kia khẽ thè lưỡi một cái, nhìn Sophie có chút đắc ý nói.
- Hãy nhìn xem, chúng tôi có hai người phương Đông.
Sophie nhìn cô bé, có chút bất đắc dĩ mỉm cười. Vào lúc này, cô bé thế mà còn có suy nghĩ, bên nào nhân số nhiều hơn thì bên đó lợi hại hơn, tư duy của cô gái này thật làm cho người ta cảm thấy khó đỡ.
- Được rồi, anh không ăn đồ ăn, chứng minh bây giờ anh không hề có hứng thú với thức ăn của người bình thường, thế nhưng, tôi và Sophie vừa bị thương, tôi lại rất sợ đau, cho nên chúng tôi không thể để cho anh hút máu được, xin lỗi.
Cô gái xin lỗi rất chân thành, điều này khiến cho Tô Bạch có chút không biết làm sao. Trên người cô bé này mang theo một loại hơi thở vô cùng thuần túy, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể khinh thường.
- Chỉ còn lại 5 phút đồng hồ, lần thứ hai sắp bắt đầu rồi.
Cô gái hít sâu một hơi, gương mặt đầy vẻ chờ mong.
- Trò chơi này rất vui, đúng rồi, lần trước chỉ có tôi và Sophie chơi, anh không có đến, nhưng bây giờ anh lại đến nơi này, anh phát hiện ra manh mối gì rồi sao?
Tô Bạch không có trả lời, bởi vì hắn căn bản không thể nào trả lời, một người phụ nữ phương Tây giả chết, một cô bé phương Đông trước đây hắn chưa từng gặp qua, những chuyện bọn họ làm và nói tới, Tô Bạch chưa từng nghĩ đến.
- Anh có cảm thấy thế giới chuyện xưa lần này thật đơn giản, khô khan và không thú vị?
Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch gật đầu.
Quả đúng là như thế, lần này thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố giống như đã đánh mất đi đẳng cấp.
- Hắc hắc, đó là bởi vì trước đó anh không thật sự bước vào thế giới chuyện xưa, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ ba người chúng ta, thực ra, chưa ai chân chính bước vào trong thế giới chuyện xưa cả. Thế giới chuyện xưa này rất thú vị, rất đặc sắc, thật sự cho khiến người ta…. Muốn ngừng cũng không được.
Cô bé vừa dứt lời liền có một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt bắt đầu bốc lên từ mặt sông trước mặt.
- Được rồi, qua sông thôi, lần sau tôi, Sophie và anh phải cẩn thận hơn một chút, đúng rồi, chúng ta đã có ba người, lần tới nhiều nhất chỉ có thể là ba người, nếu không sẽ không có cơ hội tiếp theo. Sức chứa tối đa của nó chỉ ba người mà thôi, cho nên nếu lần sau ở nơi này có nhiều người hơn, các người cũng biết nên làm gì rồi đó, đương nhiên tôi không hy vọng có lần sau, hy vọng có người tìm được ngọn nguồn của con sông này trước.
Cô bé vẫy bàn tay trắng như phấn của mình với Sophie, sau đó thoải mái bước vào trong nước sông, quanh thân cô bé bị mây tím bao lấy, đến cuối cùng cô bé không bước lên bờ mà trực tiếp biến mất.
Sophie nhìn thoáng qua Tô Bạch rồi đứng dậy, đi vào bên trong nước sông, sau đó cũng giống như cô bé kia, đi được nửa người liền biến mất.
Tô Bạch cũng bước đến bờ sông, con sông này có rất nhiều bí mật, trước đó chính hắn ở chỗ này đã nhìn thấy một đám xác chết hành tẩu theo một quy luật nhất định ở dưới đáy sông, có lẽ đó chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.
Ánh sáng tím đang bắt đầu dần dần tản đi, dường như nó sắp biến mất.
Tô Bạch không do dự nhiều, chậm rãi bước vào trong luồng ánh sáng đó, ngay sau đó hắn đột nhiên có cảm giác mình đã bước vào bên trong đáy sông, khung cảnh xung quanh giống như bỗng nhiên xảy ra thiên biến vạn hóa.
"Ong!"
Thân thể run lên, đầu óc lúc này cũng run lên.
[Tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến 1: Tìm được ngọn nguồn của con sông trong rừng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được khen thưởng: 500 điểm cốt truyện.]
Nhiệm vụ chính của Phát Thanh Khủng Bố rốt cuộc cũng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo hắn đột nhiên cảm thấy được vị trí chính mình đang đứng có chút quen thuộc.
- Mẹ nó chứ, Phát Thanh Khủng Bố chỉ để lại cho ông đây 3 lá bùa, trên người tôi có tận 30 lá bùa, vậy mà chỉ để lại cho tôi có ba….
- Tôi cũng chỉ có ba cái phi tiêu.
Giọng nói của Mập mạp và Nhất Cố truyền đến bên tai Tô Bạch, cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cũng hiểu được lời nói lúc trước của cô bé kia, thật ra thế giới chuyện xưa này có chỗ thú vị của nó!
Tô Bạch lấy ra cái hộp nhỏ của mình, phát hiện vốn dĩ bên trong phải có bảy viên huyết châu màu đỏ, nay lại biến thành năm viên, hai viên mà bản thân hắn đã ăn trước đó không hề hồi phục lại như cũ!
Nhắm mắt lại, Tô Bạch cảm nhận được bên trong cơ thể của mình, sức mạnh của Vampire và cương thi vẫn đang sôi sục, giữa chúng có thể tiến hành chuyển đổi. Những điều này không hề biến mất, những chuyện hắn trải qua trước đó hết thảy đều không hề biến mất.
Ngoại trừ chính mình, Sophie và cô bé kia thì Nhất Cố, Mập mạp và những người khác đều bị… thiết lập lại!
- Ồ, ở đây có một chiếc xe hơi này, hai người mau đến đây xem, trên xe còn có bản đồ, cái này có được xem như là gợi ý của nhiệm vụ nội dung cốt truyện không?
Mập mạp bước đến bên cạnh xe nói với hai người khác.
Bởi vì Tô Bạch mất một chút thời gian để kiểm tra lại cơ thể mình, cho nên người phát hiện xe và bản đồ trước đó là hắn, nay lại biến thành mập mạp.
Ba người cùng nhau lên xe, lần này mập mạp là người cầm lái, anh ta khởi động xe.
- Béo gia tôi cảm thấy thế giới chuyện xưa lần này thật không đơn giản, có cảm giác quen thuộc như trong mấy bộ phim kinh dị vậy. Vì vậy chúng ta phải cố gắng đoàn kết lại với nhau, tôi tin tưởng rằng chúng ta có thể sống sót.
Lúc này Nhất Cố khẽ gật đầu.
- Dù cho có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải đoàn kết với nhau, có lẽ cũng không phải vấn đề lớn gì, một câu thôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Sau đó là đến lượt Tô Bạch tỏ thái độ, Tô Bạch cười gật đầu, nói một chữ.
- Được.
………
- Này, phía trước có một cửa hàng tiện lợi, nhìn qua rất rách nát.
Lúc này mập mạp trực tiếp mở miệng nói.
- Mấy vị đại ca, tôi đi xuống mua một chút đồ, mua thêm chút bia và đồ ăn luôn. Chỗ cần đến trên bản đồ có ghi chú là khu nghỉ dưỡng Hilton, mặc dù chúng ta không đến đó để du lịch nhưng vẫn phải chuẩn bị một số thứ cần thiết.
- Tên mập chết tiệt này, anh cho là chúng ta đi nghỉ phép chắc? Đi xuống xem cửa hàng tiện lợi này có nhu yếu phẩm gì chúng ta cần không, ở đây, tôi vừa phát hiện có một cái ví tiền, bên trong không có giấy tờ gì nhưng có một ít đô la, đủ để mua đồ vật này nọ.
- Được rồi.
Mập mạp dừng xe trước cửa hàng tiện lợi, bước xuống.
Nhất Cố cũng xuống xe, thấy Tô Bạch vẫn còn ngồi trên xe không chịu xuống nên có chút buồn bực hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi phụ trách theo dõi tình hình bên ngoài.
- Nội dung cốt truyện vừa mới bắt đầu, làm sao có chuyện gì được.
Nhất Cố có chút không hiểu nhưng cũng không cố gắng gặng hỏi đến cùng, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, cậu ở ngoài này coi xe, tôi và mập mạp vào trong mua đồ.
Hai người Nhất Cố và mập mạp đi vào trong cửa hàng tiện lợi, Tô Bạch hơi cúi đầu, hắn đang tự hỏi bản thân mình nên làm gì, nên dựa theo tình hình lúc trước hay là nên bắt đầu làm nhiệm vụ chủ tuyến 1. Trước mắt, manh mối trong tay Tô Bạch kỳ thật không nhiều, cô bé tóc đen kia, Tô Bạch cũng không biết thân phận của cô ta, lúc này Sophie vẫn còn đang ở bên cạnh bạn đồng hành của cô ta, có lẽ còn chưa chính thức tiến vào nhiệm vụ.
Tuy trên thực tế, sở dĩ lần này Tô Bạch ngồi lại trong xe mà không có lựa chọn xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi như lúc trước là có nguyên nhân quan trọng.
Đó chính là tấm poster kia!