Chương 82
Bài Xích
Tô Bạch nhớ rõ cuộc nói chuyện khi đó của Nhất Cố và mập mạp, mập mạp hỏi Nhất Cố tại sao sau xe lại có dán một tấm poster, Nhất Cố trả lời nó quá xúi quẩy, xé nó đi.
Lúc này đây, trước khi lên xe Tô Bạch đã tự mình ra phía sau xe kiểm tra, không có một tấm poster nào.
Điều này có ý nghĩa, lần trước có người nhân lúc cả ba vào trong cửa hàng tiện lợi mua đồ, lén lút lại đây dán lên xe một tấm poster "Final Destination".
Tô Bạch không biết có phải đối phương vẫn luôn âm thầm theo dõi nơi này trong tối hay không, cũng không biết có phải là vì đối phương biết hắn không có đi vào cửa hàng tiện lợi, cho nên không đến dán poster nữa hay không. Nhưng vào lúc này, trong đầu Tô Bạch cũng không còn manh mối nào khác, hắn chỉ có thể hy vọng dựa vào những manh mối này, để tìm ra được manh mối mà bản thân hắn muốn biết.
Dù sao, nếu như nhiệm vụ chủ tuyến 1 đã đưa ra yêu cầu là đi tìm nguồn của dòng sông, như vậy hầu hết những manh mối trong thế giới chuyện xưa lần này có ảnh hưởng đến chính hắn và những thính giả khác, tám chín phần mười là có liên quan đến đầu nguồn dòng sông.
Tô Bạch cúi đầu, im lặng không lên tiếng, nhưng ý thức của hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Bỗng nhiên một âm thanh "toa toa" rất nhỏ truyền đến.
Tô Bạch lập tức đẩy cửa xe, chạy vòng ra sau.
Ngay lúc này, một chiếc phi đao theo đường vòng cung bay thẳng về phía Tô Bạch.
Tô Bạch lập tức cúi đầu xuống, phi đao bay xẹt qua đỉnh đầu Tô Bạch, cắm thẳng xuống mặt đất.
Lúc này, một bóng người từ trên xe nhảy xuống, chạy ngược theo một hướng khác.
Tô Bạch không chút do dự đuổi theo, không nhìn thấy rõ thân hình của đối phương, có lẽ người kia đã dùng thứ gì đó để che giấu mình, khiến cho người khác từ phía sau nhìn thấy rất mơ hồ, ngay cả là nam hay nữ đều không phân biệt được. Nhưng may mắn tốc độ của đối phương không quá nhanh. Trong quá trình rượt đuổi, Tô Bạch dần dần rút ngắn được khoảng cách của hắn và đối phương.
Hai người nhanh chóng chạy vào rừng. Cuối cùng, đối phương dường như nghĩ, mình cứ chạy thế này cũng không tránh né được Tô Bạch, cho nên dứt khoát quay người lại, giữa hai tay dần hiện lên hai vệt sáng lạnh lẽo, có lẽ người kia rút dao găm ra, thân hình lao ngược về phía Tô Bạch.
Cho đến bây giờ, Tô Bạch vẫn chưa xác nhận được rốt cuộc đối phương là thính giả hay là thổ dân trong khu rừng này. Thế nhưng, sau khi đối phương đến gần, Tô Bạch rốt cuộc hiểu ra mình gặp ai, hắn thở ra những tiếng hừ hừ, trong nháy mắt, thân thể hắn khô quắt lại, cả người nhanh chóng biến thành một cái xác khô. Sự chuyển đổi này diễn ra rất nhanh, gần như được thực hiện trong chớp mắt.
"Leng keng!"
"Leng keng!"
Hai chiếc dao găm cắt vào hai tay Tô Bạch phát ra tiếng vũ khí va chạm, bởi vì làn da bên ngoài của Tô Bạch đã ngưng kết ra một lớp băng, chiếc dao găm của đối phương căn bản không thể cắt vào da Tô Bạch.
Lúc này, bàn tay và cổ tay Tô Bạch nhanh chóng di chuyển, nắm lấy chiếc dao găm của đối phương đảo ngược lại, sau đó dùng sức đẩy. Đối phương dường như không dám tiếp xúc với bàn tay lạnh như băng của Tô Bạch, trực tiếp buông tay ra, từ bỏ vũ khi của chính mình rồi lùi lại phía sau một bước.
Tô Bạch không tiếp tục đuổi theo, đối phương cũng không lựa chọn chạy trốn.
- Ha ha, biết tôi là ai không?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, ngay sau đó thân mình mơ hồ của đối phương rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng lên, là cô bé tóc dài kia, là cô gái đầu tiên qua sông.
- Dù không thể nhìn thấy được thân thể của cô, nhưng mùi hương trên người cô, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Gương mặt của cô bé đỏ lên, xì với Tô Bạch một tiếng rồi nói:
- Tôi chỉ muốn đến tìm anh. Một lúc nữa, nội dung cốt truyện sẽ bắt đầu, bởi vì tôi còn thiếu trợ thủ, lần trước Sophie đã giúp tôi, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chút vấn đề, rốt cuộc vẫn bị thất bại. Cho nên lần này tôi muốn đến tìm anh trước, sau đó mới tìm Sophie.
- Cô cố ý đến tìm tôi?
- Đúng vậy, tôi biết anh đang suy đoán vớ vẩn gì, lúc tôi vừa mới đến đã đụng phải thứ này.
Trong tay cô ta xuất hiện một tượng đá, tượng đá có hình dáng một ác ma rất xấu xí, trên tay tượng đá kia là một tấm poster. Cô ta cười hai tiếng, đem tượng đá và cả cái poster kia ném cho Tô Bạch.
Tô Bạch đón lấy nó, bức tượng ác ma này được điêu khắc từ loại đá bình thường, có lẽ là đã có từ rất lâu nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lượng dao động bên trong tượng đá này. Ngay sau đó, Tô Bạch mở tấm poster trên tay ác ma ra, quả nhiên là poster tuyên truyền cho bộ phim "Final Destination ".
- Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu đã có một lực lượng ngăn cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, hoặc có thể nói, có một lực lượng đang đấu sức cùng Phát Thanh Khủng Bố, tuy nhiên, đối phương chỉ vì tự bảo vệ mình, còn Phát Thanh Khủng Bố phỏng chừng chỉ vì muốn cho cái gọi là nội dung cốt truyện ngày càng đẹp mắt, ngày càng thú vị, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền. Dù sao, ở trong thế giới chuyện xưa, tôi không cho rằng sẽ tồn tại loại năng lượng có thể chống lại Phát Thanh Khủng Bố.
Tô Bạch ném tượng đá xuống đất, đồng thời nhẹ nhàng xé nát poster, sau đó nói:
- Hiện tại, tôi sẽ đi với cô?
- Bây giờ, chúng ta chỉ còn lại khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc, cho nên thời gian rất cấp bách.
- Tôi vẫn còn có hai người bạn đồng hành, nếu tôi cứ thế mà đi, hai người bọn họ sẽ cảm thấy bất thường.
- Chuyện này thì có vấn đề gì?
- Tôi cảm thấy sẽ có vấn đề.
- Bảo thủ, anh thật đúng là một người đàn ông cứng nhắc. Anh có biết lần tiếp theo, rất có thể sẽ có người nào đó đến bờ sông kia trước, sau đó qua sông, chiếm mất vị trí của anh.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chính là, lần tiếp theo, anh sẽ cho rằng lúc này anh mới vừa bắt đầu, thế nhưng tôi sẽ không đến tìm anh, bởi vì mục tiêu của tôi đã thay đổi, đã hợp tác thành công cùng người khác rất nhiều lần, còn anh đã sớm trở thành quá khứ. Nhưng chính anh lại không hề hay biết, anh còn tưởng rằng chính mình thật sự phát hiện ra gì đó, còn cho rằng lần sau, lần sau, lần sau nữa, như anh lúc này đây. Anh vui mừng vì nghĩ rằng mình là người đầu tiên ăn được con cua nhưng thật ra anh đã sớm tụt lại phía sau. (ăn được con cua: làm liều đầu tiên mà được lợi)
Tô Bạch cười cười, không có trả lời mà chỉ yên lặng xoay người rời đi.
Cô gái kia đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Tô Bạch, bĩu môi, hờn dỗi.
- ---------
- A Bạch, cậu thật biết cách lười biếng.
Mập mạp mang hết đồ vật bỏ vào trong cốp xe phía sau, sau đó lên xe.
- Chẳng phải người tài giỏi như tôi nên nhàn hạ nhất sao?
- Được rồi, lên đường đi.
Nhất Cố mở miệng nói.
Mập mạp gật đầu, khởi động xe, tiếp tục dựa theo bản đồ, đi về phía trước.
Tô Bạch lẳng lặng ngồi tại chỗ, hút thuốc, thỉnh thoảng lại gõ tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe. Cho dù là mập mạp hay Nhât Cố, ai cũng không kể lại sự việc bất thường bên trong cửa hàng tiện lợi cho hắn, ví dụ như mười mấy người thanh niên nam nữ phương Tây, ví dụ như ông chủ người da đen kỳ quái của cửa hàng.
Tô Bạch hiểu, đây là biểu hiện của sự bài xích hắn ra khỏi tiểu đoàn của hai người bọn họ. Điều cơ bản nhất chính là sự ăn ý ngầm của cả hai đối với việc không chia sẻ tin tức.