Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 83 - Chương 83 Trời Sắp Tối

Chương 83

Trời Sắp Tối


Tới khu nghỉ dưỡng Hilton, mập mạp và Nhất Cố cùng nhau oán hận chuyện ngôi nhà gỗ rách nát này không hề phù hợp với cái tên, còn Tô Bạch chỉ yên lặng mang đồ vào trong nhà, sau đó giả bộ như đang sắp xếp đồ. Trên thực tế, lần trước, chỉ có mập mạp và Nhất Cố đi vào bên trong nhà gỗ, còn hắn lại đi ra ngoài bờ sông. Tô Bạch chắc chắn rằng chính mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nếu không sau đó Nhất Cố và mập mạp sẽ không cố ý tách hắn ra, trong nháy mắt khi Phát Thanh Khủng Bố phát sinh bước ngoặt, căn nhà gỗ nhỏ này lập tức sụp đổ, đây tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.


Chờ sau khi mập mạp và Nhất Cố đều vào trong nhà, Tô Bạch đi tới một góc trong phòng khách, trong tay lặng lẽ cầm một cái gương soi đặt trên cửa sổ, một bên giả bộ xem phong cảnh bên ngoài, một bên vẫn luôn quan sát mập mạp và Nhất Cố.


Quả nhiên, sau khi mập mạp tiến vào liền lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta rõ ràng đã phát hiện ra điều gì, ngay sau đó anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Bạch, thấy Tô Bạch đứng cách bọn họ rất xa, cho nên liền bước đến bên cạnh Nhất Cố, giả vờ khom lưng lấy bia rồi ghé vào tai Nhất Cố nói mấy câu.


Ánh mắt Nhất Cố nhất thời sáng lên, lập tức đứng dậy, như có như không nhìn thoáng qua chỗ Tô Bạch, sau đó lại nhìn vào trong phòng rồi gật đầu.


- Trời sắp tối.


Tô Bạch vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài mở miệng nói.


………


Ngọn lửa trong lò sưởi bốc lên hơi ấm, mập mạp đang nướng xúc xích, trong tay mỗi người đều đang cầm một lon bia, bầu không khí rất thoải mái và yên tĩnh. Nhưng thật ra, trong lòng mỗi người ở đây đều có chút tâm sự riêng, thậm chí có thể nói, từng người đều mang theo ý đồ xấu.


Một sự việc đã từng xảy ra một lần khiến người ta cảm thấy đó là điều hối tiếc và sai lầm nhất, nhưng một khi có cơ hội được trải qua thêm một lần nữa, có thêm thật nhiều thời gian và năng lực để làm lại, có thể sẽ nhìn ra nhiều điều khác nữa. Thật ra đây là một loại nhân tính chân thật và cũng là phản ứng tự nhiên nhất của con người.


Sau khi biết kết cục lại bắt đầu suy đoán quá trình, chuyện này thường là làm ít mà hiệu quả nhiều, chỉ là hiện tại trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên có chút buồn bực, không ngờ chính mình lại bị xa lánh như thế, Nhất Cố và mập mạp đã mấy lần liếc mắt đưa tình, mấy lần làm một chút hành động mờ ám, nhưng lại không hề nhắc đến việc cho hắn tham gia cùng, giống như một con mèo luôn suy nghĩ đến chuyện ăn mảnh vậy.


Thế nhưng, nếu đổi lại một cách suy nghĩ khác, thật ra, chẳng phải bản thân Tô Bạch cũng đang làm như thế sao?


Bản thân hắn rõ ràng đã biết được nhiệm vụ chủ tuyến 1, cũng biết được phương pháp chân chính để mở ra và đi vào thế giới chuyện xưa lần này, nhưng hắn vẫn phải ở đây giả ngu, tiếp tục giả vờ thành chính mình lúc trước, không nói cho Nhất Cố và mập mạp biết những chuyện này.


Có lẽ vì lúc trước Nhất Cố và mập mạp làm mùng một, cho nên bây giờ Tô Bạch làm mười lăm. Đương nhiên, nếu nói theo bản chất thì cả Tô Bạch, Nhất Cố và mập mạp đều là một loại người, chết người chứ không chịu mất mình (tử đạo hữu bất tử bần đạo). Gặp một số chuyện có ích cho mình liền tích trữ để kiếm lợi, không muốn nói cho người khác biết.


Cảm thấy thời gian đã gần đến, Tô Bạch cầm lon bia đứng dậy đi tới cửa.


- Tôi đi ra bên ngoài quan sát một chút xem thế nào, hình như tôi nghe thấy có tiếng dã thú kêu to.


Mập mạp và Nhất Cố nghe thấy thế cũng đều gật đầu ra hiệu, nhưng cả hai đều không có đứng dậy.


Ngược lại là mập mạp có chút không đành lòng cho nên mở miệng nói:


- Đừng ra ngoài một mình, nguy hiểm lắm.


- Tôi không đi xa đâu, chỉ ra ngoài nhìn thôi.


Lúc bọn họ đang nói chuyện, bờ sông bên cạnh nhà gỗ nhỏ vang lên tiếng nước động "phù phù", mập mạp và Nhất Cố lập tức đứng dậy, còn Tô Bạch thì trực tiếp đẩy cửa xông ra ngoài.


Bước nhanh đến bờ sông, Tô Bạch nhìn thấy một thi thể người nổi trên mặt nước, trên mặt người kia còn đeo kính, dưới ánh trăng sáng lóe lên một tia sáng rất nhỏ.


Lúc này, Tô Bạch không nói hai lời mà nhảy thẳng xuống sông.


Nhất Cố và mập mạp vừa đến sau một bước, bọn họ có chút mờ mịt, cảm thấy Tô Bạch đột nhiên trở nên bốc đồng và gan dạ như vậy, thật khiến cho người ta không kịp thích ứng.


Chỉ có Tô Bạch mới hiểu rõ, bản thân hắn không nắm giữ được nhiều manh mối, cho nên chỉ có thể thông qua đủ mọi cách tiến hành điều tra sâu hơn.


Sau khi nhảy xuống nước ,Tô Bạch nương theo đà nhảy, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với thi thể kia, vươn tay ra, trực tiếp giữ lấy thi thể.


Thi thể run lên, ngay sau đó bắt đầu cử động. Giống như là thi thể của một đứa nhỏ chết đuối, cuối cùng cũng tìm được người cứu giúp mình, cho nên gắt gao quấn chặt lấy Tô Bạch, giống như bạch tuộc.


Đây là chuyện mà Tô Bạch không hề ngờ tới, hắn đã nghĩ ra rất nhiều loại phản ứng của đối phương nên có, là chạy trốn hay là phát động công kích với hắn, Tô Bạch đều đã nghĩ tới cách để ứng phó. Thế nhưng đối phương lại bày ra phương thức mặt dày mày dạn này, khiến cho Tô Bạch rơi vào tình thế không biết phải làm sao.


Thân thể bị quấn chặt, thi thể này trực tiếp lôi kéo Tô Bạch cùng nhau chìm xuống đáy sông.


Tô Bạch bắt đầu giãy giụa, nhưng trong thời gian ngắn, hắn không có cách nào thoát ra được. Ngay lúc này, hắn đã chìm dần xuống.


Dưới đáy sông có gì, Tô Bạch hiểu rất rõ, lần trước hắn chỉ ở trên mặt nước xa xôi nhìn thoáng qua, còn lần này, hắn gần như trực tiếp tiếp xúc ở khoảng cách bằng 0.


Sau khi cỗ thi thể kia kéo Tô Bạch xuống đáy sông liền buông lỏng hắn ra, sau đó rất nhiều thi thể từ xung quanh bắt đầu chủ động tới gần Tô Bạch, tốc độ không nhanh nhưng số lượng lại rất đông, bọn họ giống như một đám dã nhân đói khát lâu ngày, bỗng nhiên có đồ ăn rơi xuống, cho nên muốn chuẩn bị liên hoan một bữa.


Tô Bạch cân nhắc một chút về sự chênh lệch giữa bản thân và đám xác chết đông đảo xung quanh, hắn cảm thấy muốn mở một con đường máu đi ra ngoài là một chuyện rất khó khăn. Hơn nữa trên mặt nước hoàn toàn không có động tĩnh gì, hiển nhiên mập mạp và Nhất Cố không có lựa chọn nhảy xuống cứu hắn. Điều này không phải nói lên hai người kia thật lòng muốn Tô Bạch đi chết, có thể chỉ là do ném chuột sợ vỡ bình. Có lẽ lúc này mập mạp và Nhất Cố cũng đã phát hiện ra một màn kinh dị dưới đáy sông.


Chẳng qua, Tô Bạch không phải không có biện pháp nào, lúc này đây, thân thể của hắn trở nên khô quắt vào, hơi thở trên người hắn cũng bắt đầu biến thành "dơ bẩn" "ghê tởm" "tội lỗi", Tô Bạch hóa thành cương thi.


Ban đầu tất cả những xác chết đều xao động, nhưng vào lúc này lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó bọn họ nhanh chóng dựa theo đội ngũ lúc trước, một lần nữa đứng vào vị trí cũ, gần như vô cùng vô tận, tiếp tục đi về phía trước.


Tô Bạch nhìn bốn phía, ở đây có đủ loại xác chết, phần lớn đều ăn mặc theo kiểu người hiện đại, có trời mới biết bọn họ đi vào con sông này bằng cách nào, thế nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng đã coi Tô Bạch là đồng loại của mình, cho nên không có quá nhiều hứng thú đối với hắn. Tô Bạch đi theo những xác chết xung quanh mình, đi lại dưới đáy sông.


Chương 83

Bình Luận (0)
Comment