Chương 822
Người Trung Quốc Ngông Cuồng 1
Vì vậy, tất cả những người có mặt ở đây, dường như đều ý thức được chuyện gì đó sẽ xảy ra, ngay cả Sophie kiêu ngạo, vào lúc này cũng từ từ buông lỏng độ cung cao ngạo bên khóe miệng mình xuống.
Đấu khí trên người đấu khí nam lại càng thêm ngưng thành thực chất, ngược lại, không phải là nhằm vào Tô Bạch, mà là nhằm vào người có khả năng sẽ xuất hiện và tiến hành đánh lén nhóm người của mình.
Người đàn ông da đen giống như con gấu kia, hai tròng mắt thì lại tra xét xung quanh, cũng không dắc đắc ý một chút nào.
Một tay của âm dương sư cầm quạt, chăm chú nhìn xung quanh.
Võ sĩ và ninja cũng đề cao cảnh giác vào lúc này.
Sự tĩnh lặng của hiện tại lại càng giống như một loại bước đệm của cơn gió thổi báo giông tố sắp đến.
Thế nhưng, thời gian của bước đệm này hình như có hơi dài.
Nhánh cây được Tô Bạch vung lên trời đó cũng đã rơi xuống đất từ lâu, hai phút qua đi, “tiễn xuyên tầng mây” đã bắn đi rồi, nhưng “thiên quân vạn mã” vẫn chưa thấy đâu.
Tô Bạch mấp máy miệng theo bản năng, không phải chứ, ba con hàng đó không đi theo sao?
Không thể nào.
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, lại chính là một loại tức giận, mà loại tức giận này rõ ràng không tới từ Tô Bạch, mà là tới từ tất cả những người có mặt ở đó ngoại trừ hắn ra.
Bọn họ phát hiện ra, vậy mà mình lại bị một lời nói khôi hài, bị một nhánh cây trông có vẻ sẽ làm nên trò trống gì đó, dọa sợ đến mức bày trận sẵn sàng đón quân địch trong suốt hơn hai phút. Cảnh tượng này thật quá xấu hổ.
Sophie nhìn Tô Bạch, lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Nếu người mà anh đang đợi là ba bạn đồng hành Trung Quốc đó của anh, thì tôi có thể kiến nghị anh đừng đợi nữa, hành động của bọn họ thực ra cũng vẫn luôn nằm trong sự quản chế của chúng tôi. Trước đó bọn họ đã chọn một con đường khác để tránh mấy đợt thính giả khác, và đã xuất phát tiến sâu vào trong nhà máy hạt nhân rồi.”
Sophie chậm rãi nói, như thể bộ dáng này có thể lau sạch sự xấu hổ của cô ta về hành động bày trận địa chờ quân địch, giống như có chuyện to tát sẽ xảy đến.
Đấu khí nam và người đàn ông da đen như gấu cùng dồn ép về phía Tô Bạch theo bản năng, võ sĩ và ninja nữ cũng giống vậy, chỉ có âm dương sư và Sophie là không lại gần vì nguyên nhân cường hóa của thân mình. Nhưng không gian và cây cối hoa cỏ xung quanh Tô Bạch, lúc này đều bởi vì sự tồn tại của hai người này mà tràn đầy một loại ác ý đối với hắn.
Chỉ có điều, Tô Bạch vốn còn có hơi không chắc chắn, nhưng sau khi nghe được lời nói của Sophie, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt nhìn bốn người đang dồn ép về phía mình này, trên thực tế, sở dĩ bốn người này chậm rãi chèn ép hắn như vậy, chẳng qua là muốn phát huy uy lực của đoàn đội đến cực điểm. Bởi vì đôi bên chưa từng luyện tập cùng nhau, cho nên lúc này cần phải tiến hành lôi kéo sát khí của hai bên, đồng thời điều chỉnh thành một tiết tấu.
Đây chính để đề phòng khi giết Tô Bạch, hắn thành con giun xéo lắm cũng quằn, tùy tiện tìm một người cùng chết chung coi như đệm lưng. Chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra, bởi vì Tô Bạch có thực lực này.
Cho dù không bị hắn giết chết, nhưng nếu bị hắn đánh cho bị thương nặng, cũng không phải là cục diện mà những người này bằng lòng muốn chấp nhận.
Dù sao thì, cho đến tận hiện tại Phát Thanh vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ chính.
Màn chạy đua thực sự vẫn chưa bắt đầu, nên chẳng ai muốn mình què chân trước khi tiếng súng phát lệnh nổ ra hết.
“Tôi vốn vẫn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ cô nói với tôi, bọn họ đã đi tới nhà máy điện hạt nhân thông qua một con đường khác, ngược lại đã giúp tôi xác nhận một chuyện, đó chính là…”
Tô Bạch quay đầu, hô ra xung quanh: “Mẹ nó, còn không ra ngoài thì không vui nữa đâu.”
Đúng vậy, Tô Bạch chắc chắn lúc này, ba người mập mạp, Gia Thố và hòa thượng, nhất định đang ở gần đó, không có nguyên nhân nào khác, ba người bọn họ là nhân vật thế nào? Vậy mà còn có thể bị Sophie cô bí mật giám sát, sau đó ngu ngốc tiếp tục tiến về phía trước hay sao?
Nếu là mập mạp hoặc là Gia Thố và hòa thượng lạc đàn, thì còn có khả năng này, nhưng bọn họ lại là ba người ở cùng nhau, ba người tinh anh ở cạnh nhau, còn có thể bị người giám thị, mà không quan tâm hay không để ý tiếp tục tiến về phía trước sao?
Cho dù Sophie cô có thể thao túng thực vật gần đây để làm con mắt và lỗ tai cho cô, nhưng cũng không có khả năng quá xem thường thực lực của ba con hàng này được chứ.
Đây chính là ba con cáo già một trăm phần trăm đấy.
“Thùng thùng, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng…”
Âm thanh có tiết tấu đột nhiên vang lên.
Ở hướng sáu giờ của mọi người, có một tên béo không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, hình như anh ta đã ở nói đó một thời gian rất dài rồi, nhưng mọi người vẫn chưa từng phát hiện ra.
Mập mạp đang vừa dùng miệng phát ra tiết tấu, vừa nhẹ nhàng nắm hai tay lại, hai chân quét ra, nhảy một điệu múa của bang Phù Đầu, cảnh tượng này thoạt nhìn rất khôi hài, cũng rất nực cười.
Nhưng lại không có người nào đang cười hết, bởi vì sự xuất hiện của tên béo này, vốn đã chứng minh một vấn đề rất quan trọng, đó chính là sự quản chế đối với ba người Trung Quốc đã hoàn toàn thất bại.
Mập mạp nhảy rất nghiêm túc, cũng rất có đầu tư, trông giống như đi nhầm vào một nhà hát, khung cảnh cũng bị anh ta biến thành có hơi không thích hợp.
Đám người vốn dĩ đang dồn về phía Tô Bạch, cũng đúng lúc này dừng tiết tấu lại theo bản năng, lại bắt đầu nhìn ra xung quanh.
Rõ ràng, một tay trợ thủ đã xuất hiện rồi. Lại càng rõ ràng hơn, chắc hẳn không chỉ có một trợ thủ.
“A di đà Phật.”
Một tiếng Phật hiệu phát ra từ hướng mười hai giờ, bên dưới một cây đại thụ khô héo, vậy mà lại có một vị tăng nhân đang ngồi, tăng nhân khoác áo cà sa, chân quấn xà cạp, cả người lộ ra một loại khí tức nghiêm túc và trang trọng.
Hòa thượng hơi hé mắt, dư quang ở khóa mắt nhìn thẳng về phía mập mạp đang ở nơi đó nhảy điệu múa của bang Phù Đầu một cách rất nghiêm túc, khóe miệng anh ta co rút theo bản năng, nhưng vẫn từ chối lựa chọn nhảy loại vũ giống với mập mạp đó.
Dù sao thì hòa thượng vẫn cần mặt mũi.
Cùng với sự xuất hiện của mập mạp và hòa thượng, vẻ mặt của Sophie bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.