Chương 823
Người Trung Quốc Ngông Cuồng 2
Cục diện hiện tại đã là ba với sáu rồi, tuy rằng Sophie không hiểu về mập mạp và hòa thượng cho lắm, hai người này cũng chưa từng xuất hiện ở nhà ga tàu hỏa một cách chân chính. Sophie có chút ấn tượng về mập mạp, nhưng anh ta đã rời khỏi sân gia sau khi đoàn tàu tiến vào ga, anh ta đã phát hiện ra chuyện không đúng mà lập tức rút lui trước tiên, cho nên Sophie cũng không nhìn thấy năng lực chiến đấu của anh ta.
Nhưng, chỉ cần không phải là thằng ngu, thì đều có thể nhìn ra được một vài manh mối.
Thứ nhất là hai người này đã ẩn nấp ở gần đây từ lâu rồi, chắc hẳn là đã vận hành loại trận pháp nào đó. Nếu tên lùn Hàn Quốc ở đây, hẳn có thể phát hiện ra trận pháp, nhưng tên lùn Hàn Quốc không có khả năng bị kéo vào nhóm, cho nên mới để cho người khác ở ngay dưới mí mắt mình xem trò hết nửa ngày!
Thứ hai, một tên thì đang nhảy điệu nhảy kỳ quái không biết là cái thể loại gì, một tên khác thì đang chắp hai tay thành hình chữ thập, ngồi khoanh chân niệm kinh, cùng lúc bọn họ đắm chìm vào việc trong tay mình, phần lớn còn thể hiện một loại… coi thường đối với sáu người có mặt ở đây.
Tôi nhảy điệu của tôi, anh ta niệm kinh của anh ta.
Về phần người đó là ai, ai thích thì người đó đi đi.
Nhưng, vẫn chưa xong, ở một hướng khác, một tiếng gầm nhẹ của sói truyền tới, Gia Thố ngược lại, cũng không trực tiếp xuất hiện, mà anh ta là đang bước ra, bởi vì đối với trận pháp, Gia Thố cũng gần giống Tô Bạch, cũng không am hiểu về loại này, cho nên vị trí mà anh ta ẩn nấp có hơi xa, bây giờ, lại vừa vặn bước tới.
Gia Thố không nhảy múa giống như mập mạp, cũng không ngồi niệm kinh như hòa thượng, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng của mình, liếc nhìn mỗi một người có mặt ở đây.
Anh ta giống như một con sói thường xuyên đứng trên sườn núi của cao nguyên, liếc mắt nhìn và có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Đương nhiên, trong mắt người bình thường, đàn sói là sự tồn tại rất đáng sợ, nhưng từ khi Gia Thố còn rất nhỏ, từ rất lâu khi anh ta còn chưa trở thành một thính giả, đã coi sói thành mục tiêu săn giết của mình.
Lúc này, kẻ mà anh ta đang nhìn chính là con mồi của mình.
Ba người đều đã xuất hiện cả rồi, rất dễ nhận thấy, bọn họ không khiến Tô Bạch thất vọng.
Ngay cả Sophie còn có thể phát hiện ra mình, thì Tô Bạch thật sự không tin trong mấy ngày này, ba tên này lại không phát hiện ra hắn, bằng không cũng quá coi thường trí thông minh của hắn rồi, không, nói một cách chính xác phải là coi thường trí thông minh của ba người này chứ.
Trước đó, Tô Bạch suy yếu, gần như ở trong trạng thái sắp chết, bản thân hắn cũng biết rõ, khi đó muốn khiến đám người mập mạp ân cần niềm nở với mình, cẩn thận che chở và bảo vệ mình bao nhiêu, rõ ràng là điều không thực tế.
Quan hệ bạn bè có thân thiết đến đâu, nhưng ở trong giới thính giả, đặc biệt còn là dưới bối cảnh của thế giới chuyện xưa, đều không đáng tin. Khi đó, vẫn là Tô Bạch chủ động đưa ra đề nghị để một mình hắn ở lại, còn bọn họ nên làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, thực lực của Tô Bạch đã khôi phục lại gần nguyên vẹn, đã không còn là gánh nặng nữa, hắn có tư cách bàn điều kiện, có tư cách bàn nhân tình. Mập mạp ngược lại không nợ Tô Bạch cái gì, nhưng hòa thượng và Gia Thố thì khác, lúc trước khi Tô Bạch dụ tám nghìn vong hồn đi đến Thượng Hải, chuyện đó, hòa thượng và Gia Thố đều đã tự thừa nhận mình nợ ân tình của hắn.
Giờ nên trả nợ, cũng nên có hành động rồi.
Một điệu nhảy của mập mạp đã kết thúc, anh ta sờ mái tóc mình, cười một cách ngớ ngẩn, rồi hô về phía Tô Bạch: “Vừa rồi trong đầu còn đang nghĩ điệu nhảy của bang Phù Đầu nhảy thế nào ta, kết quả không theo kịp tiết tấu của cậu, thật xin lỗi nhé Đại Bạch.”
Ngay sau đó, mập mạp lại nhìn về phía hòa thượng và Gia Thố, nói một cách có hơi không hài lòng: “Hai con lừa ngốc các người, không thể gỡ bỏ thể diện để nhảy chung với tôi được sao, phối hợp một chút với Đại Bạch bệnh nặng vừa mới khỏi, cho cậu ta được thỏa mãn cái hội chứng tuổi dậy thì này đi chứ?”
Hòa thượng và Gia Thố nghe vậy, dường như rất bất đắc dĩ.
Sophia thở dài một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, nói với vẻ có hơi thất vọng: “Xem ra, lần này tôi thật sự không thể giết được anh rồi, nhưng hy vọng anh có thể bảo vệ bản thân cho thật tốt trong thế giới chuyện xưa này.”
Ý tứ trong câu nói này của cô ta rõ ràng là không đánh nữa, cô ta sợ hai bên cùng chịu thua thiệt, đến cuối cùng sẽ bị người nhặt mất quả, hoặc là, ngay khi nhiệm vụ chính tuyên bố, thì nhóm người mình đã không có khả năng đi tranh giành cái gì nữa rồi.
Đây là một quyết định rất sáng suốt.
Ngay sau đó, đấu khí nam và người đàn ông da đen đều thu lại sát khí của mình, võ sĩ và ninja cũng thu vũ khí của mình lại, mọi người chuẩn bị rời đi.
Âm dương sư liếc mắt nhìn Tô Bạch đầy tức giận, dùng tiếng Nhật chửi một câu, nghĩa là gì thì Tô Bạch không hiểu, nhưng chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì. Rõ ràng, bọn họ rất tiếc nuối chuyện không thể giết Tô Bạch vào lúc này.
Một sát cục vốn đã nổi lên, lại dường như tan thành vô hình vào lúc này.
Tô Bạch nhìn tên béo dù bận mà vẫn ung dung, lại nhìn hòa thượng, rồi lại nhìn Gia Thố. Nói thật, hắn quyết định làm thế nào là thứ yếu, mấy chốt còn phải xem ba người này nghĩ gì.
Rất nhanh, ba người này đã cho Tô Bạch thấy suy nghĩ của bọn họ.
Hai tay mập mạp bắt đầu bấm quyết niệm chú, những đường trận pháp kéo thẳng lên, đồng thời, kiếp vân của đạo gia cũng đã ngưng tụ trên đỉnh đầu.
Hòa thượng chậm rãi đứng dậy, áo cà sa bay bay, một chuỗi Phật châu xuất hiện trong tay anh ta, phía sau, nhất thời vang lên thanh âm của Phật.
Gia Thố tay cầm sài đao, đồ đằng con sói ở ngực hiện ra rõ ràng, hơi thở sắc bén trực tiếp tản ra ngoài.
Sophie ngây người, cô ta cũng nhìn ra xung quanh với vẻ không dám tin.
Bọn họ dự định không chết không ngừng sao?