Chương 824
Chết Đi, Chết Đi, Chết Đi!! 1
Thực ra, tuy bốn người Tô Bạch, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đều cùng sống dưới một mái hiên, nhưng Tô Bạch thực sự có điểm khác biệt rất lớn với ba người khác.
Sở trường của mập mạp là giả heo ăn thịt hổ, thích coi bạn như cháu trai mà cợt nhả, sau đó, khi có cơ hội có được lợi ích thì lại trở mặt đá bạn đi, giẫm nát cả gốc rễ con cháu của bạn.
Hòa thượng thì lại am hiểu tính toán tỉ mỉ, lá gan của anh ta rất lớn, suy nghĩ cũng rất kín đáo, cho dù là ở trong thế giới chuyện xưa, hay là ở thế giới hiện thực, anh ta đều có thể tìm được một điểm phù hợp thuộc về mình, nhưng tác phong làm việc của hòa thượng lại có hơi giống với Phanh Tiểu Tiên, thích bắt tay vào từ những chỗ nhỏ nhặt, thích tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Mà Gia Thố, vì nguyên nhân thân phận, mà anh thực ra đều mang một vẻ lạnh lùng đối với rất nhiều chuyện, cho nên về mặt phán đoán một vài chuyện, anh ta rõ ràng khá thống nhất, đương nhiên, sự thống nhất này cũng không mang nghĩa xấu, mà là một loại dứt khoát và gọn gàng, có lợi ích thì lên mà không có lợi ích thì đi.
Chỉ có Tô Bạch, cho dù là khi không phát bệnh, thường thì về mặt tác phong làm việc vẫn sẽ mang theo một loại tình tiết chủ nghĩa lãng mạn cá nhân nồng đậm, nếu vào khi phát bệnh, thì lại càng không cần nói nhiều, có chút giống với “tôi cứ việc thỏa sức hưởng thụ, ai thèm quan tâm sau khi tôi chết thì nước lũ ngập trời chứ”.
Dựa theo quan điểm vốn có của hắn, ba người hòa thượng hẳn sẽ đưa ra sự lựa chọn giống như Sophie, nếu đã không có ưu thế tuyệt đối trong việc bắt giết con mồi, vậy thì cố hết sức tránh cục diện hai bên cùng thua thiệt đi. Dù sao thì nhiệm vụ chính của Phát Thanh vẫn còn chưa được tuyên bố cơ mà. Lúc này, có thể ăn thịt đương nhiên sẽ ăn, mà không ăn được, thì hãy bảo vệ thân mình ở mức độ lớn nhất.
Thế nhưng, điều khiến cho Tô Bạch có hơi ngoài ý muốn, là cho dù là mập mạp hay là hòa thượng và cả Gia Thố, ba người này đều chọn một loại cách thức khác hẳn, một loại cực đoan hơn, thoạt nhìn, cũng là một cách thức đi ngược lại với nguyên tắc lợi ích tối cao.
Lẽ nào thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì rạng sao? Ở chung với một người bị bệnh tâm thần đã lâu, nên cũng bị lây bệnh luôn rồi?
Thực ra, sự thật không phải vậy.
Hòa thượng và Gia Thố có khả năng ngủ suốt ba tháng thật, cho dù là cao tăng, thì trong lòng cũng nghẹn một bụng khí, muốn từ từ trút hết ra, nhưng đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà nguyên nhân chính thực ra vẫn là vì, bọn tôi mạnh, còn các người thì yếu. Khi chúng tôi muốn ăn thịt thì các người chính là thịt.
Luật rừng rất đơn giản, và lý lẽ cũng rất đơn giản.
Thử nghĩ một chút xem, chỉ muốn giết chết một mình Tô Bạch, mà bọn họ cần đến sáu người cùng nhau gióng trống khua chiêng, cùng bắt tay hành động và bố trí, vậy hiện tại bên đối phương có bốn người, nhân vật thợ săn và con mồi, hiển nhiên đã cần phải đổi chỗ một chút.
Dù sao thì tuy rằng về mặt lựa chọn cường hóa, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố mỗi người một vẻ, nhưng nếu tổng hợp lại và cân nhắc, thì bốn người bọn họ thực ra cũng không kém nhau, bằng không, nếu có sự chênh lệch to lớn ở đây, thì bốn người cũng sẽ không còn là bốn người nữa.
Đương nhiên, có khả năng trong đó vẫn còn một chút ít suy nghĩ bồi thường cho Tô Bạch, dù sao thì trước đó Tô Bạch lâm nguy, nguyên nhân cơ bản vẫn nằm ở việc trong lòng ba người này có một vài suy nghĩ định vứt bỏ hắn. Bây giờ hắn đã khôi phục lại, hiển nhiên phải trình một tờ giấy đảm bảo gia nhập chung, đến lúc đó, bốn người vẫn là một đội, tiếp tục sống dưới một mái hiên, chơi đùa một cách sảng khoái.
Từ khi bốn người bọn họ bắt đầu quen biết nhau, cách thức chung sống của mọi người chính là đơn giản và thuần khiết như vậy.
Phía sau mập mạp xuất hiện sáu phi kiếm, phi kiếm bản mệnh của anh ta cũng không hành động, mà là lơ lửng ở trước ngực làm mắt trận của trận pháp. Trong lúc nhất thời, sáu thanh phi kiếm bắn mạnh tới, hóa thành rất nhiều tàn ảnh bay tán loạn. Bằng cách này, lực sát thương gây ra ít hơn rất nhiều, nhưng việc mà mập mạp cần làm, thực ra chỉ là một người phụ trách khống chế từ phương diện đại trận, tiến hành quấy rầy và hạn chế đối phương với mức độ lớn nhất mà thôi, còn tự mình ra sân chém giết, không phải là công việc mà anh ta phụ trách.
Thời gian bốn người ở cùng nhau đã lâu, về mặt phối hợp, hiển nhiên khỏi cần phải nói, nhưng trong ấn tượng của Tô Bạch, loại cơ hội để bốn người cùng nhau chém giết tổ đội đối thủ ở một cấp bậc gần ngang bằng, thực ra cũng thật không nhiều, phần lớn vẫn là đối mặt với một vài bí cảnh và dị tượng.
Gia Thố cầm sài đao trong tay, bên mặt trái tản ra tia sáng vàng nhạt, trang nghiêm như tượng Phật, bên mặt phải thì lại mang vẻ mặt vặn vẹo và tức giận, là vì quỷ, Phật Ma chung cơ thể với anh ta, lần đầu tiên đối mặt đã xông tới, chủ động bổ một đao đẩy lùi võ sĩ đang tiến hành phòng thủ trước mặt mình một cách dứt khoát.
Tay võ sĩ vốn cảm thấy đấu cơ thể với Tô Bạch thì anh ta sẽ chịu thiệt, nên có hơi không dám. Nhưng với người trước mặt này, thì anh ta vẫn còn cơ hội, nhưng đúng là nằm mơ bắt con tưởng bở, sự thực lại rất rõ ràng, ngay khi sài đao của đối phương giáng xuống, thứ mà anh ta cảm thấy trong lòng chính là nỗi sợ hãi tràn ngập.
Nếu nói Tô Bạch chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh và cơ thể đề áp đảo, khiến võ sĩ Nhật Bản này có loại cảm giác nghẹn uất, rằng hắn hoàn toàn khống biết võ thuật, đạo lý này giống như một bé trai tám tuổi khổ luyện võ học suốt nhiều năm, mà vẫn không thể đánh lại một thanh niên ru rú trong nhà hai mươi mấy tuổi.
Nhưng Gia Thố mang đến cho võ sĩ Nhật Bản này một cảm giác khác hẳn, anh ta có thể cảm giác được Gia Thố đối với võ học, đối với đao pháp, lại có một loại mức độ thấm nhuần đáng sợ.
Sau khi một đao đẩy lùi võ sĩ Nhật Bản, Gia Thố tiếp tục xông về phía đó, công việc của anh ta chính là phụ trách phóng túng thoải mái trên mặt đất, lại phóng khoáng tự nhiên dọn sạch mặt đất, về phần kết thúc công việc chém giết chân chính đã có người khác lo.
Bốn người lần đầu tiên tiến hành một trận đoàn chiến với hình thức như vậy, về mặt phối hợp, lại cho thấy một sự thoải mái khiến bản thân bọn họ đều cảm giác được có hơi ngoài ý muốn.
Sophie giơ cao ma trượng, nếu đối phương đã quyết định đôi bên cùng thua thiệt, vậy bên mình hiển nhiên sẽ không mặc người xâu xé.
Đánh thôi, muốn đánh thì đánh!