Chương 833
Ăn No Rồi 2
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, nhìn về vị trí mà đám người mập mạp đang ở, dựa theo tính toán khoảng cách, nếu bên mình xảy ra vấn đề gì đó, thì đám người mập mạp chắc hẳn sẽ kịp tới viện trợ.
Tô Bạch cũng bắt đầu chậm rãi đi về vị trí đó, từ trong nồng độ mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, chắc hẳn cách mình không xa.
Quả nhiên, đi chưa đến một trăm mét, phía trước đã xuất hiện một sườn dốc nhỏ, độ dốc của sườn dốc không cao, mà độ sâu cũng không lớn, ở trong khu núi rừng này, chỉ có thể tính là một “sườn dốc” rất nông, có khả năng trước đó nơi này chắc hẳn có một dòng nước nhỏ, nhưng hiện giờ rất rõ ràng đã bị chặt đứt và khô cạn.
Một người phụ nữ chỉ còn thừa lại một nửa cơ thể bị treo trên cành cây, cơ thể thuận theo nhánh cây nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Bên dưới, máu tươi nhỏ xuống từ thi thể nữ chậm rãi tích tụ lại, thấm vào mặt đất.
Tô Bạch không kìm lòng được mà liếm môi mình, thế này thật quá là chà đạp máu tươi, lại còn là máu tươi của người có thâm niên nữa chứ, thật lãng phí quá.
Mà ở vị trí chân dốc, có một người đàn ông đang nằm đó, hai cánh tay của người đàn ông đã bị chặt đứt, không rõ tung tích, mà người đàn ông thực ra vẫn còn hơi thở, ngực vẫn còn không ngừng phập phồng, anh ta vẫn chưa chết.
Từ chi tiết hiện trường và thương thế của cả nam và nữ để thấy, cả hai người này đều là người bị hại, không có hung thủ.
Tô Bạch đi xuống dưới, đứng ở bên cạnh người đàn ông.
Thực lực của người đàn ông hơi yếu một chút, chắc hẳn vẫn chưa dung hợp với vũ khí bản mệnh, mà chỉ có thể nói là tiếp cận thực lực của người có thâm niên. Lúc này, ngực của anh ta phập phồng dữ dội, trừng to mắt, nhìn Tô Bạch đứng ở trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, môi mấp máy, phát ra mấy âm tiết một cách khó khăn.
“Cứu tôi… cứu tôi…”
Cứu anh?
Có lẽ.
Tô Bạch không có phản ứng gì cả, trên thực tế, loại phản ứng này chắc hẳn là phản ứng bình thường của thính giả trong thế giới chuyện xưa. Cho dù là ở thế giới hiện thực hay là thế giới chuyện xưa, đều sẽ không xuất hiện loại chuyện “thính giả chúng ta đều là người lương thiện hỗ trợ người khác”.
“Răng rắc…”
Ở phía sau Tô Bạch truyền tới một tiếng vang giòn giã.
Hắn quay người lại, chỉ thấy cách mình hơn hai mươi mét, có một cô gái đang đứng, cô gái này có mái tóc màu nâu, mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên chân là một đôi giày da màu trắng, trông vừa anh khí lại vừa mỏng manh, dễ thương và anh khí đều cùng tồn tại, thoạt nhìn sự phối hợp này có hơi đối lập, nhưng lại mang đến một loại cảm giác rất hài hòa trên cơ thể của cô ta.
Làn da của cô ta vô cùng mịn màng, đôi con ngươi màu lam nhạt, chiếc mũi tinh tế, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, một chút ít, từng chút một, đều đang giải thích tỷ lệ hoàn mỹ nhất của người phụ nữ.
Bên trong sự gợi cảm này còn mang theo một chút hương vị hoạt bát, vừa vặn lại là hương vị tốt.
Rất đẹp, thực sự rất đẹp, không phải là loại đẹp cứng ngắc và tỉ mỉ, mà là một loại đẹp trọn vẹn trời sinh.
Cho dù cậu chủ Tô đã duyệt qua vô số vẻ đẹp nhưng từ cái liếc mắt đầu tiên trông thấy, cũng không khỏi trước mắt sáng ngời, vóc dáng hoàn mỹ của người phụ nữ phương Tây này, phối hợp với khí chất cổ điển của phụ nữ phương đông, thật sự có thể xưng là kỳ tích của tạo hóa, thính giả đẹp như vậy, Tô Bạch thật sự rất ít khi gặp được.
Trong lúc Tô Bạch đang tùy ý đánh giá cô gái này, thì cô gái này dường như cũng quan sát hắn với vẻ có hơi hứng thú.
“Japanese (người Nhật) sao?” Trong mắt của cô gái lóe lên một tia giảo hoạt thật đáng yêu, hỏi.
“Chinese.” Tô Bạch đáp lời.
“Ồ, người Trung Quốc.” Tiếng Hán của cô gái này có hơi trúc trắc, không phải rất lưu loát, sau đó, tay trái của cô gái giơ lên, trong tay cầm một bàn tay, bàn tay đó chắc hẳn là tới từ người đàn ông cụt tay dưới chân Tô Bạch: “Anh ăn không?”
Nói xong, cô gái cắn một ngón tay của bàn tay đó, đôi môi đỏ mọng thật dễ thương nhấm nháp, giống như đang ăn chân gà, sau đó, nhẹ nhàng phun xương ra.
Lúc này, Tô Bạch đột nhiên ợ một tiếng, lắc đầu đáp: “Vừa mới ăn no xong.”
Cô gái cũng không có phản ứng gì khi thấy Tô Bạch không có hứng thú với thức ăn của mình, mà chỉ tự mình cắn đứt một ngón trên bàn tay ở trong tay mình xuống, sau đó một bàn tay khác thì lại nhẹ nhàng lôi xương ngón tay ra khỏi miệng mình. Làn da trên xương ngón tay đã không còn sót lại chút gì, cô gái nhai kỹ một cách rất tinh tế, tựa như đang thưởng thức món ăn đặc biệt nhất trên thế gian, thậm chí còn mang theo một loại thẹn thùng chỉ người con gái đẹp mới có.
Ăn trước mặt một người đàn ông xa lạ, thật sự ngại ngùng lắm.
Tại vị trí khóe miệng của cô gái này lưu lại một giọt máu, ánh mắt của Tô Bạch liếc thêm vài cái về nơi đó, giọt máu này giống như một nốt ruồi mỹ nhân mê hoặc lòng người, mang lại vẻ rạng ngời không ít cho gương mặt hoàn mỹ này. Lúc này, trên người cô ta lại có một loại xinh đẹp mà yêu dị tựa như Medusa.
Cô gái này dường như cũng cảm giác được điểm này, nhìn về phía Tô Bạch như thể có hơi xin lỗi về tướng ăn của mình, đầu lưỡi đáng yêu linh hoạt duỗi ra liếm giọt máu đó về, giống như liếm sạch mứt dâu tây khỏi môi, mang theo một loại khí tức thật dễ thương.
Tô Bạch hơi mỉm cười, đứng ở nơi đó nhìn cô ta đang ăn.
Cô gái này thản nhiên hưởng thụ đồ ăn ngon, cũng không hề để ý đến một khán giả như Tô Bạch, trong phút chốc, cô ta dường như đã ăn no rồi, mới chỉ vào một thi thể trên mặt đất và người đàn ông bị thương nặng đó.
“Máu tươi, anh cứ tự nhiên.”
Rất dễ nhận thấy, cô gái này nhìn ra được Tô Bạch là một con Vampire, cô ta dường như chỉ cảm thấy hứng thú với một vài bộ phận của cơ thể con người, còn đối với máu tươi, ngược lại cũng không hứng thú cho lắm, đương nhiên, cũng không phải là chán ghét gì.
Tô Bạch không rõ cô gái phương Tây này rốt cuộc là loại cường hóa gì, bởi vì khí tức của cô ta vẫn luôn nằm ở trạng thái dao động, lúc thì là khí tức khá có áp lực của người có thâm niên, lúc thì lại giống như thính giả bình thường vừa mới cường hóa, rất mất ổn định.
Chỉ có điều, từ một chi tiết cơ bản có thể suy đoán ra được một vài thứ, đó chính là nếu cô gái này đã dám một mình hành động, không đi tổ đội, mà thậm chí còn ở nơi này bắt đầu săn giết con mồi của mình, cũng đủ để chứng minh cô ta có chỗ dựa tuyệt đối. Dựa theo suy đoán của Tô Bạch, thì cô gái này thực ra không phải dựa vào việc ăn thịt của những thính giả mạnh mẽ để hồi phục thương thế, hay để nâng cao thực lực, có khả năng, cô ta chỉ đơn thuần là thích ăn thịt người, đây được gọi là “ái tử thi”. Trước đây, phỏng chừng trong thế giới hiện thực, cô gái này chỉ thử vận may, hoặc là mua một vài thi thể mới để ăn, mà sau khi trở thành thính giả, chắc hẳn cũng không khác Tô Bạch, thịt người bình thường đã không thể sinh ra được sự thỏa mãn về nụ vị giác và tâm hồn đối với cô ta, hiển nhiên yêu cầu về thịt ăn cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.