Chương 832
Ăn No Rồi 1
Hơn nữa còn phải che giấu cho không chỉ một người, mà là một nhà máy điện hạt nhân chiếm diện tích rất lớn.
Đây đúng thực là một công trình vô cùng đồ sộ.
“Mẹ nó chứ, hòa thượng, nếu thật sự là ảo thuật, vậy thì đáng sợ quá rồi.” Mập mạp vừa bố trí pháp trận vừa thì thầm.
Hòa thượng gật đầu, ý bảo rằng bản thân anh ta cũng cảm thấy như thế.
Hai người không chia nhau bày bố pháp trận, mà là hòa thượng giúp đỡ, làm phụ trợ, còn mập mạp thì tiến hành bày bố chính. Tô Bạch và Gia Thố đứng ở bên cạnh, thi thoảng lại nhìn xuống nhà máy điện hạt nhân ở bên dưới.
“Nói thật, tôi có chút mong đợi.” Tô Bạch cười bảo.
Gia Thố gật đầu: “Cũng vậy.”
Rất nhanh, trận pháp của mập mạp đã được sắp xếp xong, anh ta lập tức bấm tay niệm chú, vận hành trận pháp, một độ mở màu lam khoảng chừng một mét vuông xuất hiện, mập mạp chỉ tay vào độ mở, độ mở thuận theo ngón tay của anh ta mà di chuyển, đợi đến sau khi mập mạp điều chỉnh độ mở đến góc độ tốt, và trông thấy cảnh tượng từ vị trí độ mở xuống dưới, anh ta nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.
Hòa thượng đứng ở bên cạnh mập mạp, tinh thần cũng đột nhiên nghiêm túc hẳn.
Tô Bạch và Gia Thố cũng đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng bước qua đó.
Rất nhanh, Tô Bạch đã biết rõ nguyên nhân khiến cho mập mạp và hòa thượng như gặp phải đại địch như vậy là gì.
Độ mở này, theo quan điểm của Tô Bạch, hẳn là có loại hiệu quả giải trừ ma chướng ảo ảnh, có thể nhìn thấy bản chất của sự tương phản đó.
Từ trong độ mở nhìn qua, phía trên nhà máy điện hạt nhân được bao phủ bởi một lớp vỏ màu đen, mà trong nhà máy điện hạt nhân thì lại có vô số người chi chít đứng ở đó.
“Mập mạp, anh có khả năng nói đúng thật rồi đó, đây đúng thật là mộ tập thể rồi.” Tô Bạch nói.
“Ha ha.” Mập mạp cười hai tiếng, lúc này, anh ta không hề đắc ý về lời tiên đoán chính xác của mình một chút nào, bởi vì dựa theo tính cách gay gắt và thống nhất của Phát Thanh, nhiệm vụ chính của đám người mình, chắc chắn không thể tránh khỏi nhà máy điện hạt nhân này.
“Những người này, không phải là thi thể sờ sờ trước mặt, có lẽ, hình như không phải là loại trạng thái vật chất đơn thuần đó.” Hòa thượng phân tích: “Các cậu nhìn xem, khi mấy thính giả đó bỏ chạy ra bốn phía, cơ thể trực tiếp xuyên qua người những cỗ thi thể đó.”
“Những thi thể đó, rốt cuộc có phải cư dân Hàn Quốc trong các vùng gần đây hay không?” Tô Bạch hỏi.
“Từ trang phục và tuổi tác của thành viên, thì chắc hẳn là vậy.” Hòa thượng trả lời: “Nhưng bần tăng không biết rõ, tại sao bọn họ lại bày ra một loại trạng thái như vậy.”
Lúc này, một tay của Gia Thố vừa sờ lên sài đao của mình, vừa mở miệng nói: “Có khả năng là do phóng xạ quá mạnh, đã biến thi thể của những người này thành một loại trạng thái khác, hoặc là nói, một loại phương tiện truyền dẫn khác.”
“Gia Thố, nghe cao tăng Tây Tạng nhà cậu giảng về vấn đề khoa học viễn tưởng, sao tôi cứ cảm thấy có hơi quái quái thế nào ấy nhỉ.” Mập mạp nói thầm.
“Đây chỉ là một loại chuyển hóa vật chất tồn tại mà thôi, giống như mấy loại tồn tại như địa ngục, thiên đường, thiên đình trong thần thoại, và truyền thuyết ấy. Thực ra, có thể những nơi đó cũng không nằm ở chỗ được gọi là trên trời hoặc là dưới lòng đất, bọn chúng có khả năng ở ngay nhân gian, có thể là nằm bên cạnh một tiệm cơm nào đó. Chỉ là vì thân ở chiều không gian khác nhau, cho nên không có cách nào bị người bình thường nhìn thấy và tiến vào mà thôi.” Gia Thố dừng lại một chút: “Loại cách nói này, thực ra được ghi chép rất nhiều trong điển tịch của Mật tông.”
“Ý của cậu là, toàn bộ khu vực nhà máy điện hạt nhân đã tiến vào một loại không gian khác? Tuy rằng nó vẫn còn nguyên tại chỗ, nhưng chúng ta dùng mắt trần, đã không có cách nào nhìn thấy được bản chất hiện tại của nó? Kể cả thi thể của nhiều cư dân như vậy cũng thế sao?” Tô Bạch hỏi.
“Chắc hẳn là như vậy, tôi cũng không chắc chắn cho lắm.” Gia Thố đáp.
“Thực ra, có một phương pháp có thể xác nhận.” Mập mạp nhìn ba người xung quanh: “Nhưng chúng ta cũng không cần thiết phải tự mình nôn nóng làm gì, trước cứ xem xem rốt cuộc tình trạng của mấy người này thế nào rồi lại nói sau, xem xem bọn họ có thể ra ngoài, hoặc là có chết hay không đã.”
Đúng vậy, nhà máy điện hạt nhân là vùng đất hung hiểm tuyệt đối, sự thật này đã bày rõ rành rành ở trước mắt, lúc này mọi người quả thực không cần thiết phải tiến vào trong cái hang hổ này, hơn nữa hiện giờ có thính giả đang ở trong đó, vừa vặn có thể quan sát chút xem kết cục và quá trình của bọn họ thế nào.
Cũng ngay đúng lúc này, ở trong khu rừng cách đó không xa, đột nhiên phát ra làn sóng dao động năng lượng dữ dội, còn thấp thoáng truyền tới cả tiếng nổ mạnh.
“Tôi đi xem xem.” Tô Bạch nhìn những người khác: “Các anh cứ ở nơi này tiếp tục quan sát di.”
“Đừng kích động nhé, nhìn thì cứ nhìn, nếu có chuyện thì phát tín hiệu, chúng tôi sẽ chú ý đến nơi đó.” Mập mạp dặn dò Tô Bạch.
Tô Bạch gật đầu, tỏ vẻ mình biết rõ chừng mực, sau đó, hắn chạy về phía khu rừng.
Bởi vì nguyên nhân phóng xạ hạt nhân mãnh liệt, cho nên một khu vực lớn này thực sự đã biến thành đất phế, cây cối cũng trên cơ bản héo rũ, nhưng khả năng che chắn tầm nhìn thì vẫn có.
Tô Bạch đại khái đi về phía trước tầm bảy, tám kilomet, mới dừng lại, sóng dao động năng lượng dữ dội trước đó đã không còn thấy đâu, điều này chứng tỏ có khả năng một trận xung đột đã kết thúc.
Ngay khi Tô Bạch đẩy đống cây khô trước mặt mình ra hai bên, hắn nhìn thấy trước mặt là một mảnh đất trống tầm mười mấy mét vuông, đó là đất trống bị khí tức năng lượng trực tiếp quét ra.
“Đi hết rồi sao?”
Trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi.
Trên mặt đất còn lưu lại vết máu, Tô Bạch đi qua đó, duỗi một ngón tay, chấm lên vết máu một ít, rồi đặt ở đầu lưỡi mình, nếm thử một chút.
Là máu tươi của người có thâm niên.
Tô Bạch nhìn ra xung quanh, người chắc chắn vẫn chưa đi xa đâu.
Ngay khi hắn đang do dự nên tiếp tục tìm hay là trở về, thì một tiếng kêu thảm truyền tới từ hướng sáu giờ, đồng thời, trong không khí lại tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.