Chương 831
Bóng Ma Hạt Nhân 2
Mập mạp hiển nhiên đã phát hiện ra những pháp khí mà Tô Bạch mang trở về, cũng biết hiện tại của cải của hắn quả thực rất phong phú.
Sau khi mọi người chia đồ xong, lại một lần nữa lên đường, không đi đường lớn, mà là tiến vào trong núi rừng. Mập mạp và hòa thượng luân phiên dùng trận pháp để che giấu hành tung của nhóm người mình, trước đó Sophie tự cho rằng đã quản chế được hành tung của đám người mập mạp, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là bị đám người mập mạp tương kế tựu kế mà thôi.
Cuối cùng, nhà máy điện hạt nhân đó rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt đám người, xuống dưới sườn núi này, trên cơ bản cũng được tính là đã đến cửa của nhà máy điện hạt nhân.
Trong nhà máy điện hạt nhân có rất nhiều xe báo hỏng, ba mươi năm qua đi, thân là một nơi bắt nguồn của tội ác, lúc này nơi đây rõ ràng so với bình thường, dường như hoàn toàn không có sự khác biệt gì, chỉ là càng thêm hoang vắng mà thôi.
“Có người ở bên trong.” Mập mạp chỉ xuống bên dưới.
Quả nhiên lúc này, trong nhà máy điện hạt nhân, có mấy bóng người đang di chuyển, đám người Tô Bạch vừa vặn đứng ở vị trí cao hơn, nên hiện giờ hiển nhiên nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vậy chúng ta cũng vừa lúc đợi thêm chút đi.” Hòa thượng mở miệng đáp.
Nếu có người đã tiến vào, vậy cứ đợi bọn họ đi kích hoạt nhiệm vụ chính của Phát Thanh là được, cho dù phía trước có cơ hội gì, thì đám người bên mình vẫn sẽ tiếp tục làm việc dựa theo phương châm đã định sẵn, đó là tạm thời, khi chưa nhìn thấy lợi nhuận, thì không cần thiết phải đi dính vào nguy hiểm.
Mọi người đều ngồi xuống, bắt đầu nghỉ ngơi, lúc này, sắc mặt của Gia Thố rõ ràng có hơi nặng nề, nếu đã đến nhà máy điện hạt nhân rồi, anh ta cũng mở miệng hỏi: “Lần này nguy cơ chân chính mà Phát Thanh sắp xếp, cụ thể sẽ thể hiện ở phương diện nào đây?”
Đây là chủ đề có bao hàm ý nghĩa nên có ở bên trong, thân là thính giả, hiển nhiên biết rõ Phát Thanh chuẩn bị chơi đùa bạn, nhưng bạn nhất định phải đối mặt một cách nghiêm túc và tích cực, còn phải cố hết khả năng để dự đoán trước được Phát Thanh sẽ dùng phương thức gì để chơi bạn. Ví dụ như các loại phương thức khẩu vị nặng như nhỏ sáp nến, hoặc là roi da nhỏ, hay là còng tay, xiềng xích, quả cà dưa leo gì đó.
“Tóm lại, không thể ném tiếp một quả bom hạt nhân qua đó được, chúng ta cũng không phải dân tộc hạt nhân giống như Nhật Bản nhỏ bé.” Mập mạp châm chọc.
Lúc này, hòa thượng híp mắt, trông rất chắc chắn.
“Hòa thượng, anh phát hiện ra gì thì mau nói đi.” Mập mạp thúc giục.
“Còn nhớ bách quỷ dạ hành trong thị trấn kia chứ?” Hòa thượng mở miệng đáp: “Bần tăng vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc thì thi thể của bọn họ ở nơi nào, ba mươi năm quả thực rất dài, nhưng cho dù toàn bộ thi thể đã thối rữa, sau đó bị một vài chim trời cá nước ăn sạch, vẫn sẽ để lại dấu vết, không có khả năng triệt để như vậy được.”
“Trước đó ở trong căn nhà mà các anh thu xếp cho tôi, tôi có phát hiện ra một thi thể nữ, bị trận pháp của mập mạp anh đánh thành đống nước mủ rồi.” Tô Bạch nói: “Nhưng thi thể nữ đó bị người mưu sát, cũng không phải chết vì phóng xạ hạt nhân.”
“Nếu người đã chết, vậy thì vong hồn thường sẽ đọng lại nguyên tại chỗ mà không đi xa, người chết ngoài ý muốn phần lớn đều sẽ mang theo oán niệm, xác suất sinh ra vong hồn lại càng lớn hơn.” Mập mạp suy nghĩ: “Dọc theo con đường từ thị trấn tới nhà máy điện hạt nhân này đều có hơi sạch sẽ quá, tôi cũng không cho rằng sau khi rò rỉ hạt nhân, chính quyền địa phương của Hàn Quốc còn cố ý tổ chức người qua đây tổng vệ sinh, vận chuyển toàn bộ thi thể của công dân mình ra ngoài, rồi tiến hành an táng thỏa đáng.”
Tham khảo thái độ của người Nhật Bản về nhà máy điện hạt nhân Fukushima đi, họ chỉ dám phái người máy đi vòng vèo trong khu rò rỉ hạt nhân. Người bên Hàn Quốc này hiển nhiên không có khả năng phái quân đội có quy mô rất lớn tới nơi này tiến hành “tổng vệ sinh”, một là bản thân những quân đội này không tình nguyện, hai là làm như vậy thực ra không có ý nghĩa.
“Bần tăng cảm thấy, thi thể của bọn họ, không phải bị người xử lý sạch rồi đâu, mà là…” Nói đến đây, hòa thượng đứng dậy, duỗi tay ra chỉ vào nhà máy điện hạt nhân ở bên dưới: “Mà hẳn là ở trong nhà máy điện hạt nhân.”
“Trong nhà máy điện hạt nhân đó phải chứa đựng bao nhiêu thi thể đây, không phải đã biến thành một cái huyệt quỷ rồi chứ?” Mập mạp thì thầm: “Mộ tập thể.”
Lúc này, Tô Bạch hơi hé miệng, nói: “Sự phát triển của nhân loại hiện tại, trên cơ bản đi theo hai hướng cực đoan, một là vô cùng lớn, đó chính là tìm kiếm và xuất phát hướng về vũ trụ, một là vô cùng nhỏ, cũng chính là hướng đến nghiên cứu phân tử nhỏ bé hơn. Mà con người đối với hạt nhân, và đối với sức ảnh hưởng đáng sợ nằm ngoài tầm kiểm soát mà hạt nhân mang lại, thực ra mức độ hiểu biết và trình độ nghiên cứu về chúng đều không cao cho lắm, thậm chí còn nằm ở một trạng thái chưa hiểu rõ hết, nhưng bởi vì lợi nhuận mà hạt nhân có thể mang lại vô cùng to lớn, dưới sự thúc đẩy bởi lợi nhuận, con người mới tạm thời ném nỗi lo ngại về sự nguy hại của hạt nhân sang một bên, mà bắt đầu tiến hành khai phá hạt nhân và sử dụng hạt nhân. Chúng ta vốn dĩ vẫn luôn cho rằng, vũ khí hạt nhân có sức sát thương và tác động lớn nhất đối với vật sống, nhưng dường như chưa có người nào từng cân nhắc qua, hạt nhân đối với người chết, và đối với vong linh, cũng có ảnh hưởng đặc biệt hay không?”
Lúc này, Gia Thố đột nhiên mở miệng với vẻ hơi bất ngờ: “Mấy người đó, sao vẫn luôn đi lòng vòng quanh một chỗ vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra với mấy tên đần độn đó thế, lẽ nào bị quỷ dựng tường?” Mập mạp vừa nhìn ra xa vừa nói, nhưng đôi mày rất nhanh đã nhíu chặt lại, rõ ràng mập mạp nhìn ra được sự việc dường như không đơn giản như vậy.
“Không đúng, không giống với quỷ dựng tường.” Lúc này, Gia Thố trực tiếp phủ nhận suy đoán của mập mạp: “Anh có phát hiện ra không, tuy rằng bọn họ chỉ đang lòng vòng quanh một chỗ, nhưng bọn họ trông không giống như tự mình chủ động đi tới đi lui, không tự giác mà vòng về con đường cũ, lại càng giống như không ngừng bị một đám đồ vật không trông thấy đuổi đi, giống như thể…”
“Giống như thể một đám sơn dương bị một đám sói xoay vòng đùa giỡn vậy.” Hòa thượng nói tiếp câu của Gia Thố, nhưng đồng thời anh ta cũng nhíu chặt mày lại: “Mập mạp, chúng ta cùng nhau sắp xếp một trận pháp nhìn trộm đi, xem kỹ xem phía bên nhà máy điện hạt nhân rốt cuộc có gì.”
“Hòa thượng, anh nghi ngờ vị trí mà chúng ta đang đứng hiện giờ, khi nhìn nhà máy điện hạt nhân, thực ra chỉ là nhìn thấy một tầng ảo ảnh giả tạo thôi đúng không?” Mập mạp vừa lôi đạo cụ trận pháp của mình ra, vừa hỏi.
Mập mạp kinh ngạc phát hiện ra, muốn cấu tạo ra một trận pháp ảo thuật, mà từ một vị trí bất kỳ ở nơi rất cao hay rất xa nhìn xuống đều sẽ bị mê hoặc, vậy phải là một loại hình thức lớn thế nào?