Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 830 - Chương 830 Bóng Ma Hạt Nhân 1

Chương 830

Bóng Ma Hạt Nhân 1


“Nào, Đại Bạch, nhân lúc còn nóng mà làm một phát đi.” Mập mạp xách thi thể của âm dương sư Mihoko lên, rồi quăng về phía Tô Bạch.


Mihoko là bị mập mạp và hòa thượng liên thủ lại tiêu diệt linh hồn, cho nên cơ thể vẫn còn bảo trì sự nguyên vẹn, không giống như Sophie bị một thanh sài đao của Gia Thố trực tiếp chặt đứt đầu, luôn khiến người cảm thấy có hơi không đẹp.


Tuy rằng vóc dáng cao lớn của cô gái người Anh này rất mê người, nhưng một người phụ nữ cao lớn không có đầu, phỏng chừng đàn ông bình thường đều không thể nào cứng nổi.


Thi thể của Sophie ở bên cạnh Tô Bạch đã khô quắt lại, hắn lau miệng, bộ dáng rất rõ ràng vẫn chưa thỏa chí.


Có máu tươi tươi ngon của cường giả không ngừng tuôn mạnh vào, thương thế trên người Tô Bạch cũng không ngừng hồi phục, vị trí vết thương liên tục có máu tươi chảy qua, sau đó lại có mầm thịt mềm mới đang sinh ra.


Ngoại trừ thương thế về linh hồn, hoặc là thương thế sót lại mang thuộc tính sát thương dư quá lớn, thì những thương thế khác, Tô Bạch đều có thể tự mình hồi phục, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đủ máu tươi bổ sung.


Thực ra, hắn hoàn toàn có thể đứng ở bên cạnh thi thể, dựa vào thiên phú năng lực có được sau khi bản thân mình dung hợp với vũ khí bản mệnh, để trực tiếp rút tinh hóa từ trên thi thể và dung nhập vào trong cơ thể mình, nhưng loại cảm giác thoạt nhìn cao nhã đó, lại khiến Tô Bạch không thích, có hơi giống với ngồi ngại ngùng bên bàn ăn xa hoa, thưởng thức những món thức ăn có giá trị xa xỉ một cách tinh tế.


Mà loại trực tiếp đâm răng nanh vào trong cơ thể của thi thể để hút máu tươi của đối phương, lại giống như là đi dép tông, ngồi trong quán ăn ngoài trời, ăn uống thoải mái vậy. Hơn nữa đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói, thì loại cách thức hút máu và hồi phục như vậy, lại càng mang đến một loại khoái cảm thân là kẻ chiến thắng đang hưởng thụ chiến lợi phẩm hơn.


Thi thể của Mihoko cũng bị hắn nắm trong tay, bắt đầu hút máu.


Hòa thượng lại xâu viên xá lợi đó vào trong chuỗi Phật châu của mình, rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô Bạch.


Mập mạp cũng thu xong đồ đạc, ngồi xổm ở nơi đó, vừa hút thuốc, vừa nhìn Tô Bạch ăn một cách ngon miệng.


Trong tay của Gia Thố cầm một tấm vải không biết tìm ở đâu ra, đang cẩn thận chùi sài đao của mình.


Tô Bạch thì lại dưới ánh nhìn chằm chú của ba người, ăn ngấu ăn nghiến như thể bên cạnh không có người, rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lại bốn cái thây khô lạnh lẽo.


“Ôi… đúng là thoải mái.”


Tô Bạch phát ra một tiếng cảm thán, giống như người sau khi ăn no nê, sẽ duỗi cái eo một cách thật khoan khoái dễ chịu.


Mập mạp ném đầu thuốc xuống mặt đất, sau đó nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Mẹ nó, nhìn cậu ăn làm tôi đột nhiên cảm thấy đói.”


Trên người Tô Bạch thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khớp xương va chạm, thương thế bên ngoài đã không còn nhìn thấy nữa, nhưng một vài đoạn xương gãy bên trong hoặc là thương thế tổn hại đến xương cốt, cũng đang gióng trống khua chiêng khôi phục lại.


Máu tươi của bốn người có thâm niên đối với Tô Bạch mà nói, thật sự là một bữa rất no bụng, đặc biệt là sau khi chém giết một trận, còn được thỏa chí uống sạch máu tươi của kẻ địch để hồi phục bản thân.


Sự sung sướng này, thật sự khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả được.


“Vậy bây giờ chúng ta định làm thế nào đây?” Mập mạp cầm một que gỗ nhỏ trong bàn tay, vẽ bùa lên mặt đất: “Đi về phía nhà máy điện hạt nhân sao?”


Lúc này, Tô Bạch đang nhắm mắt, chắc hẳn là đang tiến hành tự mình điều tức, bấy giờ hắn cũng không tham gia vào trong cuộc thảo luận. Đương nhiên, đây cũng là vì trên cơ bản đợt này, hắn vẫn luôn đi theo người Hàn Quốc Phan Văn Cát đó, cho nên cũng không hiểu biết nhiều về tình hình của thế giới chuyện xưa này.


Hòa thượng trầm ngâm một lúc, đáp: “Lần này số lượng thính giả tiến vào thế giới chuyện xưa vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, tuy lần này chúng ta đã chặn giết được một tốp, nhưng xung quanh vẫn còn rải rác nhiều thính giả hơn, theo như bần tăng thấy, chúng ta vẫn nên thận trọng trước một chút thì tốt hơn, trước khôi phục thương thế, sau lại tiêu hóa sạch trang bị của những người này.”


Đề nghị của hòa thượng rõ ràng khá thận trọng, dù sao thì sau một đợt đoàn chiến này, mấy anh em đều mang theo vết thương, đương nhiên tên súc vật Tô Bạch này là một ngoại lệ, nhưng những người khác đều cần thời gian để từ từ liếm láp vết thương của mình.


Ngoài ra, nhiệm vụ chính của Phát Thanh vẫn chưa được tuyên bố, cũng thường mang đến cho người ta một loại cảm giác tương lai bất ổn, nhưng lúc này, không có mục tiêu lợi ích rõ ràng, thì cũng không cần thiết phải phách lối quá, khiêm tốn một cách thích hợp cũng không phải không được.


Thi thể của bốn người này hiển nhiên đã thành món ăn Trung Quốc của Tô Bạch, mà pháp khí của bọn họ thì lại bị thu thập hết.


“Đại Bạch, cậu thích cái nào hả?” Mập mạp hô về phía Tô Bạch.


Lúc này, Tô Bạch cuối cùng cũng mở mắt một lần nữa, một sợi tinh quang phóng ra từ trong con ngươi của hắn, khí tức cả người cũng lập tức tăng vọt lên, sau đó lại từ từ thu vén lại.


Thực lực, quả thực đã được cải thiện rồi, nhưng cụ thể là đến mức độ nào, cục diện hợp nhất huyết thống vì nhiễm phóng xạ ba mươi năm gây ra, rốt cuộc còn sinh ra ảnh hưởng sâu xa gì nữa, những điều này, Tô Bạch cũng không biết rõ, chỉ có thể dựa vào sau này có thời gian lại từ từ tìm hiểu mà thôi.


“Tôi không cần, các anh tự chia đi.”


Ngược lại cũng không phải hắn rộng lượng, mà là vì lần này, đám người mập mạp có thể ra tay, vốn có hơi ngoài dự liệu của Tô Bạch. Về phần chiến lợi phẩm, Tô Bạch hiển nhiên bằng lòng bỏ qua phần của mình để bày tỏ một thái độ, mọi người hỗ trợ nhau cùng có lợi, vốn chính là đạo lý này, ngoài ra, điều quan trọng nhất thực ra vẫn là lần trước ở trong trạm xe lửa đó, Tô Bạch thực ra đã tìm được không ít đồ của người có thâm niên đã chết, nhưng đều để ở nhà lão Phương, mà khi thế giới chuyện xưa lần này bắt đầu, cũng không cho hắn một chút thời gian chuẩn bị nào, cho nên những thứ này Tô Bạch hiển nhiên không thể mang vào trong thế giới chuyện xưa được.


Nhưng cho dù nói thế nào, hàng tích trữ pháp khí mà người có thâm niên bình thường sử dụng của Tô Bạch, quả thực cũng đủ nhiều rồi, hơn nữa thực sự còn có hơi chướng mắt.


“Được, dù sao thì trong phòng ngủ của cậu vẫn còn một đống đồ tốt nữa mà, chúng tôi cũng không khách sáo với cậu đâu.”


Chương 830

Bình Luận (0)
Comment