Chương 835
Tình Huống Gì Thế Này? 2
Trong phút chốc, một người cuối cùng cũng biến mất, mập mạp lấy lại bình tĩnh, vừa nhìn bản đồ mình vừa vẽ trên mặt đất, vừa hỏi Tô Bạch: “Đại Bạch, tình hình bên đó thế nào?”
“Một trận xung đột nhỏ, là một cô gái, giết chết hai thính giả.”
“Ồ, cô gái này cũng thú vị thật, là gái phương Đông hay là gái phương Tây vậy? Phụ nữ da đen thì khỏi nói.”
“Gái phương Tây.”
“Lớn lên thế nào?”
“Rất ưa nhìn.”
“Ồ?” Lúc này, mập mạp mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch với vẻ ngạc nhiên: “Cô gái có thể được cậu chủ Tô nhà chúng ta nói là ưa nhìn, vậy chắc hẳn không tệ thật đâu nhỉ, đi xa chưa, giới thiệu làm quen cho tôi đi?”
Con ngươi của anh ta đảo một vòng, hô về phía hòa thượng và Gia Thố: “Các anh em, giúp tôi một tay, khống chế con quỷ nhỏ đó để tôi sảng khoái một phen!”
Biết anh ta chỉ đang nói đùa, nên Gia Thố và hòa thượng trực tiếp phớt lờ anh ta.
Tô Bạch thì ngược lại, vỗ lên cánh tay của mập mạp: “Tôi cảm thấy anh chắc hẳn rất phù hợp với khẩu vị của cô ả.”
“Chứ còn gì nữa, tuy Bàn Gia tôi trên người có hơi nhiều thịt, nhưng tốt xấu gì cũng là người đàn ông rất có sức hấp dẫn đấy, có thể mang đến cảm giác an toàn cực lớn cho phụ nữ, đây là loại ưu thế mà loại đàn ông gầy nhom như Đại Bạch cậu không hiểu được đâu.”
Mập mạp vỗ vỗ lên thịt mỡ trên bụng mình một rất lấy lòng.
“Chỉ có cô gái chân chính hiểu được sở thích của đàn ông, mới có thể cảm nhận được kiểu dáng như Bàn Gia tôi, mới thật sự phù hợp với khẩu vị của cô ta, chứng tỏ loại phụ nữ này thông minh, cô ta hiểu đàn ông, cũng hiểu cuộc sống, lại càng hiểu tình thú hơn.”
Tô Bạch cười cười: “Cô ta cũng sẽ đi đến nhà máy điện hạt nhân, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho anh.”
“Một lời đã định.” Mập mạp đang định hỏi hòa thượng xem anh ta ghi nhớ thế nào rồi, thì đúng lúc này, giọng nói của Phát Thanh vang lên trong đầu tất cả mọi người.
[Các bạn thính giả thân mến, chào mọi người.
Thật xin lỗi, đến bây giờ mới có thể giao lưu và trò chuyện với các bạn, nhưng đây cũng là do các bạn vẫn luôn trầm mê trong việc báo thù và hãm hại ở bên ngoài, không thể tự thoát ra được. Nếu có người sớm tiến vào nhà máy điện hạt nhân một chút, vậy chúng ta chắc hẳn cũng có thể càng sớm gặp nhau hơn.
Sau đây xin tuyên bố nhiệm vụ chính một: Nhiệm… vụ… chính… rè rè… rè rè… rè rè….]
Sau một đoạn tạp âm mơ hồ, âm thanh của Phát Thanh cũng biết mất.
Bốn người Tô Bạch, mập mạp, Gia Thố và hòa thượng đưa mắt nhìn nhau.
Tình huống gì thế này?
“Thế này là có ý gì vậy, đây là ý gì vậy hả, phát thanh viên của Phát Thanh uống nhiều sữa chua koumis quá rồi sao?” Con ngươi của mập mạp liếc qua trên người mọi người: “Hay là Bàn Gia tôi uống nhiều sữa chua Koumis quá rồi, nên lỗ tai có hơi ù chăng, vừa rồi nhiệm vụ chính mà Phát Thanh nói, sao tôi lại không nghe thấy nhỉ, thế này còn làm bạn bè kiểu gì nữa?”
Mập mạp nhún vai, buông thõng hai tay, dùng giọng phổ thông kiểu Tân Cương để nói chuyện.
Rõ ràng, đây là một loại châm chọc, bởi vì không có khả năng không chuyên tâm, hay không chú ý, dẫn đến việc không nghe rõ giọng nói của Phát Thanh. Bởi vì thay vì nói Phát Thanh đang ở bên tai dùng tiếng của lạt ma nói chuyện với anh, ngược lại còn chẳng bằng nói là đang giao lưu với anh từ dưới đáy lòng, cho nên không tồn tại loại cách nói có nghe rõ ràng được hay không.
“Tín hiệu của Phát Thanh bị ngăn trở rồi chăng?” Gia Thố hỏi, bởi vì cuối cùng khi tuyên bố nhiệm vụ, rõ ràng tín hiệu khi nghe Phát Thanh quá yếu dẫn đến cảm giác âm thanh truyền tới không rõ ràng.
Tô Bạch cười cười: “Vậy làm sao giải thích được trước đó phát thanh viên của Phát Thanh đều nói chuyện rất lưu loát, nhưng vừa đến điểm mấu chốt quan trọng nhất là thông báo nhiệm vụ chính lại đột nhiên rè rè rè rè?”
“Là nguyên nhân từ nhà máy điện hạt nhân, cho nên ảnh hưởng đến Phát Thanh chăng?” Mập mạp suy đoán: “Tôi nghe nói hình như phóng xạ mạnh quả thực sẽ ảnh hưởng đến mấy thứ này.”
Hòa thượng nghe vậy thì lại lắc đầu: “Phát Thanh, sẽ không yếu như vậy đâu.”
Mập mạp thấy hòa thượng phản bác lại mình, cũng chỉ cười cười, thực ra anh ta cũng đồng ý với cách nói của hòa thượng, Phát Thanh sẽ không yếu như vậy, bởi vì nó không chỉ là một đài Phát Thanh kể chuyện khủng bố.
“Đây chắc hẳn chính là Phát Thanh đang cố ý sao?” Mập mạp hướng mặt về nhà máy điện hạt nhân: “Cố tình không nói cho chúng ta biết nhiệm vụ chính là gì, ép chúng ta giống con ruồi không đầu đâm loạn khắp chốn, ha ha, quả thực rất thú vị đấy, mẹ kiếp, không hổ là Phát Thanh, quả thực vì theo đuổi cái được gọi là tính cốt truyện mà đến mức phát rồ luôn rồi!”
Mập mạp nói, chắc hẳn cũng gần như là một sự thật, trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh là chúa tể tuyệt đối, đây là mệnh đề thực đầu tiên, không được nói chen vào, không được cãi lại, thậm chí, là không được nghi ngờ.
Vậy, trên cơ bản có thể xác định được, Phát Thanh đang cố tình.
“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có hơi không thích hợp rồi, lúc đầu Phát Thanh không tuyên bố nhiệm vụ chính, mà độ tự do trong thế giới chuyện xưa này lại quá cao. Tôi tin, không chỉ chúng ta ở đây, mà còn có rất nhiều nơi khác cũng đang bùng phát những trận chém giết giữa các thính giả. Nhưng thế này cũng không giống như thế giới chuyện xưa loại hình đấu trường La Mã đó, Phát Thanh cũng không cần thiết phải tiêu tốn sức lực lớn như vậy để đi gây sức ép.”
Gia Thố dừng lại một chút, chỉ vào nhà máy điện hạt nhân đó, rồi nói: “Bây giờ tôi rất tò mò, nếu nhiệm vụ chính đã không biết, vậy thì phần thưởng và trừng phạt, chúng ta hiển nhiên cũng không biết nốt. Phần thưởng là gì, tạm thời trước không mong chờ gì cả, nhưng về phần trừng phạt thì sao, tôi thật sự sợ trừng phạt mà Phát Thanh sắp xếp là xóa sổ toàn bộ người làm nhiệm vụ thất bại.”
“A di đà Phật, cục diện hiện tại là cho dù trừng phạt mà Phát Thanh thiết lập là gì, có nghiêm trọng đến mức nhiệm vụ thất bại thì bị xóa sổ hay không, nhưng chúng ta chỉ có thể dựa theo kết quả xấu nhất để suy xét.” Hòa thượng hít một hơi thật sâu: “Hơn nữa, không thể cứ ngồi mà không làm gì cả, lỡ như Phát Thanh còn sắp xếp thời hạn hoàn thành nhiệm vụ thì sao.”
Có đôi khi, không biết mới là nguồn gốc nỗi sợ lớn nhất. Lần này Phát Thanh xem như đã giải thích điểm này một cách rất hoàn mỹ.
“Vậy chúng ta, xuống dưới chứ hả?” Mập mạp đưa ra ý kiến: “Xem xem, bên đó có mấy đường khí tức năng lượng, phỏng chừng là những người vốn dĩ cũng giống chúng ta bàng quan, bình chân như vại, nhưng cũng đã không bình tĩnh nổi nữa rồi.”
Đây là điều chắc chắn, tiếp tục ngồi bình chân như vại, nhất định không thể quan trọng bằng mạng của mình được. Tuy rằng lúc này cũng có thể tiếp tục để người khác xông về phía trước, còn mình thì thúc ép ở phía sau, nhưng mọi người đều không ngu, chẳng ai cam tâm tình nguyện đem tính mạng của bản thân và gia đình mình ra nói đùa cả.
Bốn người Tô Bạch hiển nhiên cũng xuống sườn núi, đi thẳng về phía nhà máy điện hạt nhân, đại khái mười lăm phút sau, bốn người đã đứng ở cửa nhà máy điện hạt nhân.