Chương 836
Tự Mình Để Lại Gợi Ý Cho Chính Mình Sao? 1
Lúc này, phía bên nhà máy điện hạt nhân còn có một vài người khác, gồm hai tiểu đội, một là một tiểu đội do những thính giả người Trung Quốc tổ đội thành, ngoại trừ đội của Tô Bạch ra, nhân số của bọn họ có năm người, người dẫn đầu hình như còn có chút quen biết với mập mạp. Nhưng ánh mắt của mập mạp nhìn gã lại mang theo một loại đề phòng sâu đậm, rất dễ nhận thấy tất cả đều không cần phải nhiều lời nữa. Người có thể khiến loại người như mập mạp phải đề phòng sâu sắc, thậm chí còn không thèm làm giả bộ, rõ ràng không phải là loại người tốt gì.
Còn lại là một tiểu đội phương Tây, nhân số cũng là năm người, người dẫn đầu là một người đàn ông mặc tây trang màu đỏ, vóc dáng của người đàn ông thon dài, trên gương mặt đeo một chiếc mặt nạ Joker, nhưng ánh mắt của anh ta lại tập trung trên người Tô Bạch thêm một lúc, Tô Bạch cũng có thể cảm giác được trên người anh ta có một loại khí tức tương tự với đồng loại.
Rất dễ nhận thấy, đối phương rất có khả năng là một người cường hóa Huyết tộc. Hơn nữa, còn có thể vô hình mang đến cho mình một loại áp lực về mặt truyền thừa huyết thống. Điều này có nghĩa đối phương vượt qua mình về phương diện cấp bậc huyết thống.
Còn có hai khách du lịch tự do, một là người mắc bệnh ái tử thi mà Tô Bạch đã từng gặp qua, Emma. Emma đứng ở nơi đó, cô độc và lẻ loi, khí chất đẹp đẽ, mang đến cho người ta một loại cảm giác muốn che chở cẩn thận cho cô ta theo bản năng.
Một người còn lại thì lại là một người đàn ông Nhật Bản trung niên, mặc kimono, chân đi guốc mộc, bên hông giắt một thanh kiếm gỗ.
Mọi người lặng lẽ tập trung ở cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân, cảnh tượng rõ ràng rất yên tĩnh.
Tô Bạch chọc vào bả vai của mập mạp, ý bảo anh ta nhìn Emma ở bên kia.
“Đại Bạch, quả nhiên rất xinh đẹp.” Mập mạp lập tức mang vẻ mặt dại ra khi thấy gái đẹp.
Dường như cảm giác được ánh mắt của anh ta, Emma còn cố tình liếc mắt nhìn anh ta một cái, một cái liếc mắt đó, rất xinh đẹp lẳng lơ.
“Ái chà chà chà chà chà…” Mập mạp đột nhiên có một loại cảm giác tê tê khi chạm phải điện, nhỏ giọng nói với Tô Bạch: “Làm thế nào đây Đại Bạch, tôi cảm thấy tôi vừa gặp đã yêu, rơi vào bể tình mất rồi.”
“Cô ta có bệnh ái tử thi, không nhìn thấy đám người phương Tây đó không dám cách cô ta quá gần hay sao, đều là cố tình tránh cô ta đó.”
“Ồ…” Mập mạp đảo trắng mắt với Tô Bạch, bộ dáng “tôi hận cậu”.
Lúc này, hòa thượng chắp hai tay lại: “A di đà Phật, bần tăng có bản đồ tuyến đường chân chính tiến vào nơi này, có ai trong các người đã quan sát rồi không, hiện giờ có thể so sánh với bần tăng một chút.”
Trước đó, hòa thượng thực sự có đối chiếu với mập mạp, sự chênh lệch thật sự không lớn, nhưng vẫn có chút khác biệt, đến lúc đó tiến vào, một chút khác biệt này rất có khả năng sẽ gây ra hậu quả rất thảm hại.
“Ở đây tôi có.” Người dẫn đầu của một tiểu đội Trung Quốc khác, cũng chính là vị mà mập mạp rất kiêng dè kia bước ra ngoài, trong tay có một tờ giấy, phía trên có tranh vẽ bằng bút chì, ký hiệu trên giấy thoạt nhìn rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Anh ta tên là Mộc Nam, biệt hiệu là giả nai.” Mập mạp nhỏ giọng nói với Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn mập mạp với vẻ có hơi bất ngờ, nói: “Nhân vật có thể khiến anh cảm thấy giả nai, xem chừng thật sự là âm hiểm đến đáng sợ ấy nhỉ.”
“Chậc, mấu chốt là con hàng này có trí tuệ cực mạnh và khả năng bày cục, nhưng lại cứ thích dùng thủ đoạn đê tiện, hòa thượng rõ ràng còn quang minh chính đại hơn anh ta nhiều.” Mập mạp nói thầm.
“Vậy anh ta chính là một người thông minh?” Tô Bạch hỏi.
“Tương tự thế, một người thông minh thích đi con đường hạ tiện.”
Bên đó, hòa thượng đang cùng tên Mộc Nam đó đối chiếu bản đồ tuyến đường, bên này những người khác hoặc là đứng nguyên tại chỗ giống như đang ngắm phong cảnh, quan sát bốn phía, hoặc chính là thấp giọng trao đổi, khi nói chuyện còn cố hết sức bày trí một tầng kết giới che chắn đơn giản.
Nhiệm vụ chính chưa được biết đến, và đây là điều mà tất cả mọi người đều không rõ, cũng vì vậy mà dưới sự thôi thúc của nỗi sợ hãi chưa rõ, hiện giờ thính giả đứng ở nơi này, đều theo bản năng quẳng suy nghĩ trong đầu sang một bên, trước cùng nhau tiến vào nhà máy điện hạt nhân, tranh thủ làm rõ ràng nhiệm vụ chính và mạch suy nghĩ trong này rồi lại nói cái khác sau. Lúc này, nếu ai làm ra chuyện gây sự, vậy thì rất có nguy cơ bị vây đánh.
Lúc này, Emma cười xinh đẹp, chủ động đi về phía Tô Bạch, một bàn tay của cô ta khoác vào cánh tay hắn, cả người dựa vào người hắn, vóc dáng nở nang hơi mang theo hơi hướng của phụ nữ phương Tây, dán lên người Tô Bạch, cánh tay của Tô Bạch còn có thể chạm vào độ co giãn mềm mại.
“Tô yêu quý, người ta sợ lắm đó, anh có thể bảo vệ người ta được không?” Tiếng Hán sứt sẹo này nói ra lại càng có một loại hương vị mềm yếu.
Đương nhiên, bất cứ người nào từng nhìn thấy cô ăn sống thịt người, gặm ngón tay người như chân gà, thì phỏng chừng đều sẽ không sinh ra bất cứ cảm giác thương tiếc hay yêu thương gì với cô ta cả.
Nhưng, Tô Bạch dường như là một loại khác.
Hắn thật ra cũng không phản cảm với sự yêu thích của Emma cho lắm, bởi vì mọi người đều là chó chê mèo lắm lông.
“Cô muốn gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi sao?” Tô Bạch hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào?” Trong ánh mắt của Emma lộ ra một vẻ mong đợi, chỉ có điều, cô gái này cho dù là phương diện tính cách hay là quyết đoán, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác nhìn không thấu, chẳng ai biết cô ta có thật lòng muốn gia nhập vào tiểu đội này hay không.
“Cô có thể gia nhập, nhưng tôi không dám đảm bảo cô sẽ bị toàn bộ tiểu đội của chúng tôi hại chết.” Tô Bạch nói thật.
Ánh mắt của Emma lần lượt lướt qua người hòa thượng đang nói chuyện với Mộc Nam, Gia Thố và mập mạp. Ừm, trên người mập mạp thì lại nhìn thêm vài cái. Điều này khiến mập mạp đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, rùng mình một cái.
“Vậy vẫn nên thôi đi.” Emma nhẹ nhàng lắc đầu.
Hòa thượng và Mộc Nam đã đối chiếu xong tuyến đường, hai bên ra hiệu cho người bên mình một chút, một nhóm người bắt đầu tiến vào cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân. Đội ngũ người phương Tây và ông già Nhật Bản đó cũng rất tự giác đi theo.