Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 837 - Chương 837 Tự Mình Để Lại Gợi Ý Cho Chính Mình Sao? 2

Chương 837

Tự Mình Để Lại Gợi Ý Cho Chính Mình Sao? 2


Vừa mới vào cửa lớn, Tô Bạch đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống một chút. Loại lạnh lẽo đâm vào da thịt này, khiến hắn run lên cầm cập theo bản năng.


“Đại Bạch?” Mập mạp ý thức được sự khác thường của Tô Bạch, tới sát bên người hắn mà không khiến người khác chú ý, hỏi tình hình.


Tô Bạch lắc đầu, vốn định nói mình không sao, nhưng đột nhiên trong cơn hoảng hốt, trong đầu hắn xuất hiện một vài hình ảnh. Trong hình ảnh đó, mình đang đứng ở một nơi, nhìn nhà máy điện hạt nhân nổ tung ở trước mặt, hơn nữa còn sinh ra một đám mây hình nấm. Nhiệt độ nóng rực và cả phóng xạ đáng sợ theo đó mà tới, hoàn toàn bao phủ chính mình.


Lúc đó, mình đứng ở nơi nào nhỉ?


Bởi vì nguyên nhân Phát Thanh đẩy nhanh tiến trình, một mặt là khiến chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy rất mơ hồ về trải nghiệm trong ba mươi năm đó, mặt khác đương nhiên cũng là để giảm bớt thời gian đau đớn cho hắn. Bởi vì Phát Thanh cũng sợ Tô Bạch bởi vì không chịu nổi phóng xạ ba mươi năm đau đớn mà tự sát, ảnh hưởng đến việc tiến hành thế giới chuyện xưa bình thường.


Nhưng, trong đoạn ký ức giống như phim dương bản vừa vặn lại có một cảnh tượng này, khi ấy, mình hình như đứng ở nơi này, nhìn vụ nổ ở nhà máy điện hạt nhân.


Tô Bạch quay đầu, lại quay trở về lối ra. Đám người mập mạp và hòa thượng cũng dừng lại, nhìn về phía hắn. Một vài người khác cũng dừng lại, để ý đến hành động của Tô Bạch.


Ở nơi này, đúng vậy, là ở nơi này.


Đây là vị trí chồng lên hình ảnh trong đoạn ký ức của mình.


Tô Bạch lập tức ngồi xổm xuống, trên mặt đất xi măng ở lối vào cửa lớn này, hắn nhìn thấy một từ đơn tiếng anh dùng móng tay khắc lên.


“Out!”


Đây là mình viết sao?


Out?


Ngón tay của Tô Bạch nhẹ nhàng vuốt ve lên nền xi măng, đây là ký hiệu thông tin mà mình đã để lại sao?


Điểm này, bản thân Tô Bạch không có cách nào xác định được.


Mập mạp thấy Tô Bạch vẫn luôn ngồi xổm ở nơi đó, lập tức đi qua, sau khi nhìn thấy từ đơn tiếng anh dưới chân hắn đó, anh ta đồng thời cũng hơi di chuyển cơ thể mình sang trái theo bản năng, ngăn trở ánh mắt của những người khác.


Out, một từ đơn này, thường thì có mấy ý nghĩa như “bị loại”, “ra ngoài” này. Lúc này, nhìn thấy từ đơn này, mập mạp nhìn về phía Tô Bạch với vẻ có hơi nghi ngờ, hỏi: “Thứ này có nghĩa gì vậy?”


Tô Bạch lắc đầu: “Tôi không biết.”


Quả thực là không biết, Tô Bạch cũng không hề che giấu bất cứ điều gì cả, tuy rằng cơ thể này của mình đã bị nhiễm phóng xạ ba mươi năm, và mình chắc hẳn cũng tiến vào nơi này sớm hơn những thính giả khác ba mươi năm, nhưng vì Phát Thanh kéo nhanh tiến trình, cho nên mình chỉ giữ lại được một chút hình ảnh ký ức. Nhưng trên thực tế, khi Tô Bạch thật sự tỉnh táo và sở hữu năng lực hành động của bản thân, cũng chính là khoảng thời gian đám người mập mạp thông qua con đường bình thường, tiến vào thế giới chuyện xưa, có thể nói, về một mức độ nhất định, thì mọi người là cùng nhau tiến vào thế giới chuyện xưa.


Dù sao thì Phát Thanh cũng không có khả năng cho Tô Bạch có ý thức của bản thân mình ở nơi này tận ba mươi năm, một là lo lắng hắn sẽ không thể chịu được cơn đau đớn ngập tràn suốt ba mươi năm mà lẩn quẩn trong lòng rồi đi tự sát. Hai là bởi vì nếu Tô Bạch không lẩn quẩn không lòng mà là nghĩ quá thoáng, như vậy, trong ba mươi năm này, cho dù không có cơ hội nào, và cho dù vẫn còn thương thế nghiêm trọng, nhưng cũng đủ để khiến một thính giả sinh ra một loại suy biến về chất!


Cho dù Tô Bạch ngồi ở nơi đó không hề nhúc nhích, nhưng nghĩ trong ba mươi năm này, cũng tuyệt đối có thể khiến hắn đạt được một sự phát triển nhảy vọt, điều này tương đương với việc cho hắn một BUG vô cùng lớn, cho nên Phát Thanh sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Người khác đều là ở một lúc trong thế giới hiện thực rồi mới lập tức bị kéo vào trong thế giới chuyện xưa, không thể ngừng lại và rất vội vã, mà bạn thì lại lập tức sở hữu thời gian cộng thêm hẳn ba mươi năm?


Mà đây còn là vì Tô Bạch là một Huyết tộc, nếu hắn là một đạo sĩ hoặc là một người cường hóa thể loại tu chân khác, thì BUG này chắc chắn sẽ càng thêm khoa trương.


“Cậu có thể xác định được đây là cậu để lại không?” Mập mạp biết chuyện Tô Bạch bị trừng phạt, cho nên cũng đoán ra được thứ này có phải là do hắn để lại hay không.


“Vẫn không rõ lắm.” Tô Bạch đứng dậy: “Đã ba mươi năm rồi, vết tích này cũng đã sớm có hơi mơ hồ, tôi không thể thông qua chi tiết để xác nhận được có phải là tôi để lại hay không, có khả năng là một trò đùa dai, mà cũng có khả năng là cố ý sắp xếp ở đây để mê hoặc chúng ta.”


“Nhưng nếu thật sự là cậu để lại từ ba mươi năm trước thì sao?” Mập mạp nhún vai: “Cho dù ba mươi năm đã được đẩy nhanh tiến độ, cho dù là cậu đã nhanh chóng nằm xuống và ngủ say trong cỗ quan tài ở cửa hàng đồ dùng biểu diễn, cho dù ý thức của cậu và ký ức của cậu đều bị Phát Thanh cố tình đẩy nhanh, nhưng không thể phủ nhận được cậu quả thực đã ở trong thế giới chuyện xưa này hơn chúng tôi ba mươi năm, là thực sự ở nơi này ba mươi năm. Mặc kệ tốc độ dòng chảy của thời gian trong thế giới chuyện xưa này có thay đổi hay không, thì cậu thực sự đã ở một trạng thái tương đối tĩnh so với thế giới chuyện xưa này. Thứ mà Phát Thanh xóa là những chuyện ngoài ý muốn có khả năng xảy ra trong thời gian ba mươi năm này của cậu, cho dù là chuyện ngoài ý muốn tốt hay là ngoài ý muốn xấu.”


“Cho nên, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tô Bạch nhìn đôi mắt của anh ta và hỏi.


“Đại Bạch, điều mà tôi muốn nói là, nếu đây thật sự là tin tức mà cậu để lại từ ba mươi năm trước, như vậy, hiện giờ liệu chúng ta có nên rút lui khỏi nhà máy điện hạt nhân này, mà không tiếp tục mạo hiểm tiến vào trong hay không? Thậm chí còn phải tiếp tục bước vào trong bộ mặt thật của nó.”


“Chỉ dựa vào từ đơn này thôi sao?” Tô Bạch cười, bởi vì bản thân hắn cũng không có tự tin này.


Mập mạp hít một hơi thật sâu, rồi lại nặng nề phun ra.


Chương 837

Bình Luận (0)
Comment