Chương 838
Nỗi Kinh Hoàng Đột Nhiên Giáng Xuống 1
Lúc này, bởi vì anh ta và Tô Bạch cứ nấn ná nguyên tại chỗ, nên hòa thượng hiển nhiên cũng dừng lại mà không đi, khiến cho mọi người đều dừng lại tại chỗ, nhìn về phía bên này với vẻ mặt nghi ngờ.
Chỉ có điều, không có người nào không biết điều mà chạy tới hỏi đã xảy ra chuyện gì, tuy ngoài mặt mọi người đều đang duy trì cục diện hòa khí, nhưng đều biết rõ, cho dù đang ở dưới tình huống chưa biết nhiệm vụ chính, thì giữa mọi người thực ra vẫn là mối quan hệ cạnh tranh nhiều hơn một chút, sự riêng tư và thông tin độc quyền cần thiết cũng cần phải có.
Tô Bạch nhấc chân lên, dậm một chân lên nền xi măng, trực tiếp xóa sạch từ đơn tiếng anh đó.
Sau khi cùng mập mạp đưa mắt nhìn nhau, Tô Bạch đi về phía trước, mập mạp cũng lập tức đi theo
Thông tin này liệu có phải do mình để lại hay không, thì Tô Bạch không rõ, nhưng hắn cảm giác được theo bản năng, cho dù là ba mươi năm trước khi mình vừa mới bị ném vào trong thế giới chuyện xưa của vụ nổ hạt nhân này, mình cũng không có khả năng có năng lực dự cảm đến ba mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không có khả năng đoán ra được nhiệm vụ chính của Phát Thanh là gì, mà khả năng lớn nhất là mình biết nguy hiểm ở nơi này, rất có thể đã vượt qua mức độ phóng xạ hạt nhân bình thường.
Hòa thượng bắt đầu dẫn mọi người đi vòng vèo, giống y như đúc với ba người trong tốp đầu tiên tiến vào lúc trước, cũng lòng vòng ở nơi này.
“Đại Bạch, chú ý một chút, loại vòng vèo này không phải là cứ đi theo khuôn cũ đâu, thứ này có khả năng căn cứ vào chiều cao của mỗi người, thậm chí là gầy béo, giới tính khác nhau mà sinh ra sự khác biệt đấy, chú ý sự mạnh yếu của tia sáng xung quanh và sự thay đổi của góc độ, đừng chuyên tâm nhìn vào bước chân của hòa thượng, đó là thuật che mắt.”
Mập mạp trước nhẹ giọng nói với Gia Thố gì đó, sau đó lại ở bên cạnh Tô Bạch nhắc nhở một phen.
Thuật che mắt sao?
Nếu đã như vậy, vậy trước đó cái gọi là đối chiếu bản đồ tuyến đường giữa hòa thượng và Mộc Nam, thực ra chỉ là một hành động ngụy trang thôi sao?
Ở phía bên Tô Bạch, người chân chính tinh thông trận pháp cũng chỉ có hòa thượng và mập mạp. Hai người này chắc hẳn đến khi vào thực địa, sẽ phát hiện ra manh mối, bản đồ tuyến đường trước đó, quả thực là đúng đấy, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, nó chắc hẳn chỉ phù hợp với một người cuối cùng trong ba người trước đó, cũng chỉ vậy mà thôi.
Như vậy, Mộc Nam chắc chắn cũng biết rõ điều này.
Cho nên, đây là dự định cắt đuôi Emma, ông già Nhật Bản và cả tiểu đội người phương Tây đó nữa sao?
Hòa thượng bắt đầu xoay vòng, sau đó là Tô Bạch, mập mạp và Gia Thố, ngay sau đó là tiểu đội năm người Mộc Nam, những người khác thì lại theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi.
Sau một vòng, hòa thượng biến mất ở trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch thì lại biến thành người đầu tiên, sau đó, trong đội ngũ của Mộc Nam cũng có một người biến mất.
Tay của mập mạp chọc lên vai của Tô Bạch, ý bảo hắn lại đi một lần nữa. Rất dễ nhận thấy, hòa thượng đi trước là để dò đường, mà Mộc Nam thì lại dự định dẫn từng người một trong đội ngũ của mình đi, bằng không, nếu một mình gã vào trong trước, vậy bốn người khác trong đội ngũ không tiến vào được, gã thành một kẻ không có binh trong tay cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tô Bạch gật đầu, bắt đầu chú ý đến sự thay đổi của ánh sáng và cái bóng bên cạnh, trên thực tế, có một tấm bản đồ tuyến đường để tham chiếu, lại thêm trước đó có màn thị phạm của hòa thượng, Tô Bạch dần dần cũng tìm được loại cảm giác đó.
Loại đó là tầm nhìn và mặt bằng chung quanh hình thành một loại góc độ nhất định, trở nên mờ mịt, mang theo cảm giác có chút lòa mắt.
Tô Bạch thuận theo góc độ này, và thuận theo cảm giác này mà tiếp tục đi. Dần dần, hắn phát hiện ra mắt của mình bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ, cùng với mơ hồ, còn có tất cả mọi thứ xung quanh mình nữa.
Một bàn tay duỗi tới, tóm lấy hắn. Tô Bạch chuẩn bị phản kích theo bản năng, đây gần như là một loại bản năng của hắn.
“A di đà Phật.” Tiếng Phật hiệu vang lên, Tô Bạch lập tức thu sát khí của mình lại, bước một bước sang bên cạnh, trước mặt đã sáng tỏ thông suốt.
Chung quanh, vẫn là bộ dạng nguyên như cũ, nhưng sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong không trung còn có một vầng trăng tròn vo màu máu, trông giống như một nhãn cầu cực lớn, treo trên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm vào tất cả.
Mà bên cạnh mình và hòa thượng, còn có một người Trung Quốc, đây là một vị trong tiểu đội của Mộc Nam. Tiếp sau đó, Gia Thố cũng tiến vào, sau đấy là mập mạp, mà phía bên Mộc Nam cũng có bốn người tiến vào, cuối cùng Mộc Nam mới vào trong.
Về phần bảy người Emma, hình như cũng bị chặn ở bên ngoài.
“Nhiều người ngược lại không dễ xử lý.” Mộc Nam dường như để ý đến ánh mắt của Tô Bạch đang quan sát gã, gã mỉm cười với hắn, trong nụ cười này mang theo một tia ôn hòa và vô tư thẳng thắn.
Chỉ có điều, Tô Bạch vẫn còn nhớ lời miêu tả của mập mạp về gã, ngược lại sẽ không bị vẻ ngoài của Mộc Nam mê hoặc.
Hơn nữa, ở nơi này, bốn người Tô Bạch ở cùng nhau, nếu còn có thể bị Mộc Nam tính kế cho được, vậy cũng chứng tỏ thằng nhãi này đúng thật là yêu nghiệt đến cực điểm.
Xung quanh gần như không có sự thay đổi gì, ngoại trừ bầu trời đen và vầng trăng máu, cơ mà, nhớ kỹ lại thì, vẫn có thể phát hiện ra chỗ không đúng.
Theo hướng của mọi người xiên về phía trước, có một công trình kiến trúc hình trụ, vị trí lối vào ở bên dưới thì lại chồng chất mấy chục bộ phòng cháy một cách chỉnh tề.
Bởi vì không phải là người nằm ở nơi đó, cho nên ban đầu thật sự rất khó phát hiện ra sự khác biệt.
Hòa thượng liếc mắt nhìn Mộc Nam, gã mỉm cười, chủ động tiến về phía trước. Bốn người trong đội ngũ của gã, cũng đi cùng gã về phía trước.
Lần này, bốn người Tô Bạch thì lại theo ở phía sau.
Đợi đến khi sắp tới gần công trình kiến trúc hình trụ đó, Tô Bạch quay đầu nhìn, đám người Emma vẫn chưa tiến vào.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, là bọn họ thật sự vì không có người nào hiểu trận pháp, không nhìn ra được bản đồ tuyến đường là chết, và cần phải tiến hành hơi điều chỉnh dựa theo mỗi một người, cho nên không thể tiến vào, hay là bọn họ cố ý đợi, trước không vào đây?