Chương 839
Nỗi Kinh Hoàng Đột Nhiên Giáng Xuống 2
Mấy chục bộ đồ phòng cháy đó chồng chất một cách chỉnh tề ở nơi đó, mọi người đi xuyên qua chúng, không biết tại sao, Tô Bạch đột nhiên có một loại cảm giác hơi chóng mặt.
“Ha ha, tôi còn tưởng là pháp khí biến dị mang theo nồng độ phóng xạ siêu mạnh nữa chứ.”
Một giọng nói khinh thường truyền tới từ trong đội ngũ của Mộc Nam, một thanh niên mặc áo bành tô màu đen trên người, duỗi tay cầm một bộ đồ phòng cháy chồng chất trên mặt đất lên, sau khi quan sát một phen, lại trông có vẻ rất thất vọng mà tùy tiện ném nó lên mặt đất.
Ngay khi bộ đồ phòng cháy rơi xuống mặt đất, sắc mặt của ba người mập mạp, hòa thượng và Mộc Nam chợt thay đổi.
Tô Bạch dùng một tay ôm đầu mình, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập tới mãnh liệt vào đúng lúc này.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trên cơ thể của người đàn ông vừa mới ném bộ đồ phòng cháy xuống đột nhiên xuất hiện những vết nứt, sau đó làn da trên người cậu ta bắt đầu tróc thành từng mảng, máu thịt và xương cốt cũng trực tiếp tách rời. Lá lách và toàn bộ cơ quan nội tạng đều rơi xuống đất.
“Răng rắc…”
Người đàn ông chỉ còn lại khung xương cứ như vậy mà quỳ xuống mặt đất, sức sống trực tiếp bị mất đi!
Một nỗi kinh hoàng to lớn, cứ bao phủ bọn họ một cách bất ngờ không kịp phòng bị như vậy!
Một người có thâm niên cứ chết đi như vậy sao?
Cảnh tượng này khiến toàn bộ người có mặt ở đây đều lập tức tức câm như hến, thậm chí ngay cả hai người hòa thượng và Mộc Nam, cũng nhất thời có hơi chưa lấy lại được bình tĩnh, cả hai đều là người có tâm tư kín đáo, vô cùng thích tính toán toàn bộ khả năng, nhưng cũng đều không lường trước được, tất cả những chuyện này lại tới một cách dứt khoát như vậy.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu, cảm giác choáng váng trong đầu cuối cùng cũng chấm dứt, nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất gần như bị giải phẫu một cách hoàn mỹ, xương cốt ra xương cốt, da thịt ra da thịt, cơ quan nội tạng ra cơ quan nội tạng, xếp chồng chất ở nơi đó, cẩn thận tỉ mỉ giống như những bộ đồ phòng cháy được đặt gọn gàng cẩn thận ở xung quanh.
Mộc Nam giơ tay, nói một câu thừa thãi: “Đừng đụng lung tung vào những bộ quần áo phòng cháy này.”
Đây là một câu nói rõ ràng rất thừa thãi, bởi vì có vết xe đổ của thanh niên áo đen kia, ở đây đã không còn người nào thực sự nhàm chán đi đụng vào những bộ đồ chữa cháy đó nữa.
Nhưng sau đó, chính Mộc Nam lại chậm rãi ngồi xổm trước một bộ đồ chữa cháy, đồng thời, gã cũng duỗi bàn tay của mình ra, nhìn bộ dáng thì bản thân gã dự định sẽ cầm bộ đồ phòng cháy này lên.
Ánh mắt của hòa thượng híp lại, ánh mắt của mập mạp cũng híp lại, hô hấp của Gia Thố cũng dần dần chậm hơn một chút, Tô Bạch thì lại theo bản năng đặt tay lên trán mình.
Loại cảm giác chóng mặt đó dường như một lần nữa ập đến.
Chết tiệt.
Ba mươi năm trước, xem ra bản thân mình chắc hẳn đã từng tới nơi này, ba mươi năm trước rốt cuộc mình đã trải qua chuyện gì, trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi.
Ba người còn lại trong đội ngũ của Mộc Nam thấy gã có hành động như thế, đều lùi lại mấy bước theo bản năng.
Sở dĩ bọn họ tụ tập lại với nhau, là bởi vì danh tiếng của Mộc Nam trong giới thính giả Trung Quốc, đương nhiên loại người gần như lười đi giao lưu như Tô Bạch, hiển nhiên chưa từng nghe nói tới danh tiếng của gã, nhưng những người khác thì lại không giống thế, một nhân vật mà ngay cả mập mạp cũng kiêng dè, sao có thể là hạng vô danh được?
Nhưng cho dù là vậy, lúc này đối với hành động của Mộc Nam, những người còn lại trong đội ngũ của gã cũng đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, trong miệng gã bắt đầu phát ra một chuỗi tiếng Hàn, hình như là đang cầu nguyện điều gì đó một cách thành kính, trong giọng nói mang theo một loại cảm giác bi tráng và có trách nhiệm, rất phù phiếm, thật sự rất phù phiếm.
“Anh ta đang nói gì thế?” Mập mạp sáp lại gần chỗ Tô Bạch, hỏi.
“Tôi cũng đâu hiểu tiếng Hàn.” Tô Bạch trả lời.
“Ồ.” Mập mạp gật đầu, rồi lại sáp tới chỗ hòa thượng và Gia Thố, rất dễ nhận thấy, hòa thượng và Gia thố cũng đều không biết tiếng Hàn. Mọi người đều hiểu tiếng Anh, hòa thượng và Gia Thố còn biết một chút ngôn ngữ có liên quan Phật giáo. Ví dụ như tiếng Phạn, nhưng đối với tiếng Hàn, rõ ràng cả bốn người ở đây đều dốt đặc cán mai.
Ba người còn lại trong đội ngũ của Mộc Nam, rất dễ nhận thấy, cũng chẳng biết gã đang làm gì nữa, tóm lại, mọi người đều đang nằm ở một loại trạng thái không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời, hành động của Mộc Nam và phản ứng của mọi người xung quanh đã hình thành một loại đối lập rõ ràng.
Lần này Tô Bạch thực sự cảm thấy mình thành phông nền luôn rồi.
“Haiz, đợi đến khi dùng trí thức chân chính mới hối hận sao ngày ấy mình học quá ít, xem ra Bàn Gia đợi sau khi kết thúc thế giới chuyện xưa lần này, phải tham gia lớp đào tạo ngôn ngữ mới được, tiếng Nhật, tiếng Hàn các loại đều phải học, tiếng Anh cũng phải nắm chắc hơn chút.”
Xem ra, mập mạp quả thực đã phải chịu sự kích thích không nhỏ, nhìn thấy người khác thể hiện, còn mình thì ở bên cạnh ngơ ngác, thậm chí người ta đang thể hiện cái gì thì anh cũng không biết, lại chỉ cảm thấy bộ dáng đó rất lợi hại. Đối với mập mạp luôn tự xưng là người thông minh mà nói, thực sự là khó chấp nhận được.
Rất nhanh, Mộc Nam đã kết thúc nghi thức tương tự với cầu nguyện, có thể nhìn thấy gã hơi do dự, sau đó duỗi tay cầm lấy một bộ đồ phòng cháy ở trước mặt này.
Trong lúc nhất thời, tất cả những người có mặt ở đó đều ngừng hít thở, thậm chí, có những người trong đầu đã hiện ra hình ảnh Mộc Nam bị rạch da róc xương.
Chỉ có điều, tất cả những chuyện này đều không xảy ra.
Mộc Nam đứng thẳng người, mặc bộ đồ phòng cháy lên người, sau đó, gã nhìn lối vào của công trình kiến trúc hình trụ ở phía trước, nơi đó chắc hẳn mới là chỗ mấu chốt thật sự của nhà máy điện hạt nhân, cũng chính là nơi nguy hiểm nhất.
Chỉ có điều, Mộc Nam cũng không vội vàng tiến lên, mà ánh mắt lại liếc nhìn đám người Tô Bạch và những người còn lại trong đội ngũ của mình.