Chương 840
Đừng Động Vào, Trúng Kế Rồi!
“Anh ta đang do dự.” Tô Bạch nói.
Mập mạp gật đầu, tỏ ý mình cũng đã phát hiện ra, rồi bổ sung: “Do dự xem có cần tiếp tục dẫn mấy con quỷ chết thay tai họa khủng này đi cùng hay không?”
Chỉ có điều, rất nhanh, Mộc Nam không cân nhắc quá nhiều, mà đi thẳng về phía lối vào, cửa đang mở, nên gã cứ đi thẳng vào trong.
“Sao lại giống như vượt cửa của trò chơi giải đố thế này, một vòng rồi lại một vòng.” Mập mạp duỗi tay nắm tóc của mình với vẻ có hơi cạn lời.
Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, hai người đều có thể nhìn ra được vẻ thấu hiểu trong mắt của đối phương, thực ra, đến lúc này rồi, Mộc Nam có hiểu hay không, nói và không nói, thực ra đều không quan trọng, những người ở đây đều là người thông minh, thực sự cũng đoán ra được đại khái.
Những bộ đồ phòng cháy này là của ai?
Rất dễ nhận thấy, chắc hẳn là của nhân viên phòng cháy chữa cháy đã chạy tới cứu tế vào thời điểm nhà máy điện hạt nhân vừa mới xảy ra vấn đề vào ba mươi năm trước. Nhưng người của bọn thì chẳng thấy đâu, hoặc là nói thi thể đã không còn. Đây cũng là một chuyện rất bình thường, dù sao thì toàn bộ người trong một thị trấn gần nhà máy điện hạt nhân nhất cũng đã chẳng còn thấy đâu.
Nhưng trong vô hình, vẫn còn có một vài thứ, không, nói một cách chính xác, thì có khả năng ý thức của những nhân viên phòng cháy chữa cháy lúc trước đó, vẫn còn sót lại ở nơi này, và bảo vệ nơi này.
Tô Bạch đã từng ở trong sự trừng phạt ở thế giới chuyện xưa, trông thấy hai nghìn vong hồn dung nhập vào trong cơ thể của một người là loại sức mạnh đáng sợ thế nào. Khi ấy mình cộng thêm hai thính giả khác bị trừng phạt, đã tiêu hao toàn bộ sức lực mới xem như diệt sạch được tất cả. Đây là còn dựa vào nguyên nhân đối phương bị Phát Thanh cố tình thiết lập một BUG, chỉ biết đuổi theo một người rồi giết chết trước mà không để ý đến những người khác.
Mà lần này, vong hồn trong thị trấn này phỏng chừng cũng phải hơn mười nghìn người, đầu tiên, về mặt cơ số vong hồn đã một như trên trời, một dưới lòng đất rồi. Lại thêm còn có ảnh hưởng của phóng xạ hạt nhân, có trời mới biết những vong hồn tập trung ở trong này sẽ giải phóng ra loại uy năng khủng khiếp thế nào, một gây giết chết một người có thâm niên bình thường, thật sự là đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
“Đại Bạch, có phát hiện ra không, người có thâm niên, càng ngày càng không đáng giá.” Mập mạp nói với vẻ có hơi buồn bã đau thương.
Đúng vậy, đầu tiên là trên nhà ga xe lửa, ba mươi người có thâm niên bị cục thịt giết chết như vậy, mà ở trong thế giới chuyện xưa này, lại càng không ngừng có người có thâm niên chết đi. Tuy rằng bản thân mập mạp cũng là một người tham gia vào trận chém giết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta bầu bí thương nhau. Người có thâm niên đã dần dần trở thành một loại vật phẩm tiêu hao, hiển nhiên cũng bao gồm cả bản thân anh ta trong đó.
“Có thể lý do là vì cùng với việc cải thiện thực lực, mà độ khó của thế giới chuyện xưa phải đối mặt cũng tăng lên.” Tô Bạch suy đoán: “Đương nhiên, cũng có khả năng Phát thanh muốn mở rộng quy tắc đối với thính giả, muốn xúc tiến một phen thay cũ đổi mới.”
Điều này đối với Phát Thanh mà nói cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ cần nó mở rộng việc tuyển sinh người tập sự là được. Sau khi nền tảng tầng dưới bị mở rộng, hiển nhiên số lượng thính giả cấp thấp ở phía trên, người có thâm niên thậm chí là thính giả cao cấp cũng sẽ vì vậy mà có được sự gia tăng.
Mộc Nam đi rồi, một người đi vào trong công trình kiến trúc hình trụ, ba người trước đó đã tìm được cách vào nơi này, phỏng chừng cũng đã tiến vào bên trong.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên nhớ ra gì đó: “Mập mạp, anh còn nhớ cụ thể ba người đó lớn lên thế nào không?”
“Cách xa như vậy, chúng ta lại ở trên núi, làm sao mà nhìn rõ được, nhưng tôi ngược lại có thể khẳng định được bọn họ là người da trắng.”
“Ba người da trắng, đều sẽ hiểu tiếng Hàn sao?” Tô Bạch lại hỏi.
Mập mạp lập tức hiểu ra, hòa thượng và Gia Thố đứng ở bên cạnh cũng lập tức tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Đám người Tô Bạch trước đó còn đang rối rắm vì nan đề to lớn như tiếng Hàn này, nhưng hiện giờ dường như đã nhìn ra, ngôn ngữ hoàn toàn không phải là vấn đề.
“A di đà Phật, lần này bần tăng là bóng dưới ánh đèn rồi.” Đối với loại chuyện giao lưu với linh hồn này, hòa thượng và mập mạp thực sự có quyền lên tiếng nhất, bởi vì thể cường hóa của bọn họ chính là thường xuyên giao tiếp với quỷ.
Lúc này, hòa thượng lập tức giống như Mộc Nam trước đó, hai tay chập lại thành hình chữ thập, rồi hành lễ một cách thành kính với bộ đồ phòng cháy ở trước mặt.
“Các người là anh hùng, hy sinh ở tuyến đầu ngăn cản rò rỉ hạt nhân, hiện giờ, xin hãy cho phép bần tăng kế thừa y bát của các người, thay thế các người tiếp tục bảo vệ nơi này không bị gây nguy hại bởi ô nhiễm hạt nhân nữa…”
Mập mạp và Gia Thố cũng tự mình đứng trước một bộ quần áo phòng cháy chữa cháy, ít nhất thì họ bắt đầu nói chuyện, nhìn qua và nghe qua rất thành kính. Ý tứ trên cơ bản cũng gần giống với của hòa thượng, dễ nghe thế nào, nói thế nào, tóm lại là muốn nói thành mình cầm bộ đồ phòng cháy này là để giúp các anh hoàn thành tâm nguyện chưa thành. Những anh linh đại nhân như các anh có rộng lượng, thì phó thác gánh nặng này cho chúng tôi đi.
Ba người Trung Quốc còn lại ở tiểu đội Mộc Nam cũng đưa mắt nhìn nhau, cũng đều tự mình đứng phía trước một bộ đồ phòng cháy chữa cháy, rập khuôn làm theo.
Có thể, đây chính là một hình thức phải đi như vậy, bằng không sẽ không thể lấy được bộ đồ phòng cháy. Mà bộ đồ phòng cháy này rõ ràng là một đạo cụ cần thiết trong thế giới chuyện xưa này, không thể nhảy qua được.
Nếu muốn nhảy qua, và nếu dám bất kính, thì người vừa rồi chết chính là kết cục tốt nhất.
Tô Bạch cũng chuẩn bị tìm một bộ đồ phòng cháy để qua màn, chỉ có điều, ngay khi mình tới gần khu vực chất đống đồ phòng cháy, hắn đột nhiên cảm thấy cơn choáng váng trong đầu mình đang không ngừng nặng nề hơn, theo bản năng lùi lại hai bước, phát hiện ra cảm giác choáng váng lại giảm xuống rất nhiều. Hắn bắt đầu chậm rãi dịch bước về bên mấy bộ đồ phòng cháy khác ở xung quanh. Cuối cùng, hắn phát hiện ra một điểm rất đáng nghi, đó chính là có một bộ quần áo phòng cháy trong số đó, khi mình dựa vào gần nó, cảm giác choáng váng trong đầu sẽ càng dữ dội hơn, mà mình thì lại không có cảm giác đối với những bộ đồ phòng cháy khác.
Bộ đồ phòng cháy đó chính là bộ đồ mà thanh niên áo đen đã cầm lên lúc trước, lúc này, bộ quần áo không giống với những bộ khác, nó bị thanh niên áo đen trước đó quăng lên mặt đất khá lộn xộn, trên cơ bản đang hoàn toàn ở trạng thái mở tung.
Tô Bạch cố nén cảm giác choáng váng dữ dội, mà ngồi xổm xuống, nhìn cẩn thận vào bộ đồ phòng cháy mang đến cho mình cảm giác khó chịu rất lớn này, trên ngực của bộ đồ phòng cháy, có một vết máu đỏ thẫm đặc biệt, tản ra một mùi khiến Tô Bạch quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Đây là, máu tươi của mình!
Máu tươi của mình từ ba mươi năm trước?
Lúc này, hòa thượng, mập mạp, Gia Thố và cả ba thính giả khác đều đã cầu nguyện xong xuôi, định duỗi tay cầm bộ đồ phòng cháy mà mình đã cầu xin ở trước mặt mình đó.
Cả người Tô Bạch đột nhiên chấn động, quát: “Đừng đụng vào, trúng kế rồi!”