Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 841 - Chương 841 Cái Chết Của Gia Thố! 1

Chương 841

Cái Chết Của Gia Thố! 1


“Đừng động vào, trúng kế rồi!”


Thế nhưng, một tiếng hét này của Tô Bạch vẫn có hơi tới hơi muộn, hoặc là nói, là không kịp lúc.


Bàn tay của Gia Thố đã đặt lên một bộ đồ phòng cháy ở trước mặt đó, mà ba thính giả còn lại cũng như vậy, đã cầm bộ đồ phòng cháy trước mặt mình lên.


Chỉ có hai người hòa thượng và mập mạp, là sau khi cầu nguyện xong vẫn còn do dự một chút, nhưng nếu Tô Bạch hô chậm hai giây nữa thôi, thì bàn tay của bọn họ chắc chắn cũng sẽ chạm vào bộ đồ phòng cháy trước mặt mình.


Bàn tay của Gia Thố dán vào bộ đồ phòng cháy, vẻ mặt của anh ta đột nhiên co rút, khi Tô Bạch hét một câu này, anh ta biết rõ, sự việc đã khó giải quyết rồi.


Mà ba thính giả khác vốn là thuộc hạ của Mộc Nam đó, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.


Ngay sau đó, Gia Thố cảm giác ở vị trí mi tâm của mình truyền tới một cảm giác đau đớn, ngay sau đó, một đường máu xuất hiện kéo thằng từ mi tâm mình đến phía dưới cơ thể mình, sau đó, khi Gia Thố còn chưa kịp phản ứng lại, thì da thịt trên người anh ta đã xẻ ra từ hai bên như vậy, chỉ còn lại xương cốt màu trắng lóe lên ánh sáng màu đen và màu vàng.


Mà hơi thở của Gia Thố, cũng hoàn toàn biến mất vào đúng lúc này!


Cơ thể của ba thính giả còn lại, cũng đều bị chia cắt, da thịt ra da thịt, xương cốt ra xương cốt, cơ quan nội tạng ra cơ quan nội tạng, tất cả đều bị tách ra, rụng đầy mặt đất.


Mập mạp nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, nhìn vào xương trắng của Gia Thố trên mặt đất, một loại cảm giác kinh hãi đột nhiên ập tới, anh ta không ngờ Gia Thố đã cùng mình quen biết lâu như vậy, thậm chí còn sớm chiều sống chung với nhau dưới một mái hiên trong một khoảng thời gian rất dài ấy, lại chết như vậy?


Ngay cả cơ hội phản kháng cũng chẳng có?


Ngay cả cơ hội kêu gào cũng không có nốt?


Trong lòng mập mạp cảm thấy thật nghẹn uất, nghẹn thay cho Gia Thố, đồng thời lại càng uất ức thay cho anh ta!


Trong lúc nhất thời, nhiệt độ xung quanh dường như lại lập tức giảm xuống rất nhiều, điều đó cũng phản ánh tâm trạng của ba người còn sống ở nơi này.


Hòa thượng nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự bất an và sợ hãi trong lòng mình, anh ta không cho phép loại cảm xúc này xuất hiện trên người mình, lại còn là vào thời khắc mấu chốt như vậy nữa!


Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Tô Bạch, đè thấp giọng nói, hỏi: “Đại Bạch, vẫn còn khả năng xoay chuyển nữa, đúng không?”


Mập mạp vốn mang vẻ mặt oán giận, nghe được câu này của hòa thượng, trên gương mặt cũng lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Tô Bạch: “Đại Bạch, sự việc không phải như vậy, đúng không? Không thể nào, không thể nào, khiến năm người có thâm niên chết một cách dứt khoát, gọn gàng, không có một chút phản kháng nào như vậy, cho dù đây là một trò chơi, cho dù cái giá khi vi phạm quy tắc trò chơi là cái chết, nhưng cũng không có khả năng thoáng cái đã chết nhiều như vậy một cách dứt khoát thế được. Thế này không phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh!”


Đúng vậy, dưới lời nhắc nhở của hòa thượng, mập mạp cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, Phát Thanh có một sự kỳ quặc khi theo đuổi tính cốt truyện, thậm chí có thể nói là một loại ám ảnh cưỡng chế.


Thoáng cái, chỉ vì cái quy tắc đáng chết này, mà đã chết năm thính giả có thâm niên?


Thế này cũng quá lãng phí!


Không phải nói thính giả có thâm niên không thể chết, nhưng cũng giống như một bó pháo hoa, ném chúng nó vào trong nước cũng là một loại tiêu hao và kết thúc. Nhưng cách làm bình thường chắc hẳn là đốt chúng để chúng có thể phát ra những đốm lửa và âm thanh đó. Tuy rằng kết cục cuối cùng thực sự chẳng có gì khác biệt với ném vào trong nước, đều là biến thành một đống rác rưởi.


Thính giả có thâm niên cũng có thể chết, nhưng chắc hẳn cũng chết phải đặc sắc một chút, không phải sao?


Trong tay Tô Bạch còn cầm một bộ đồ phòng cháy, chỉ vào vết máu còn lưu lại trên ngực của bộ quần áo phòng cháy này.


“Đây là máu tươi của tôi.”


“Là máu tươi cậu để lại từ ba mươi năm trước sao?” Hòa thượng híp mắt hỏi: “Không phải cậu có thể chiết ký ức từ trong máu tươi hay sao, bây giờ với vết máu tươi này, cậu có thể thử chiết được ký ức ba mươi năm trước từ nó hay không?”


Tô Bạch nghe vậy thì lắc đầu: “Đó là phải có điều kiện tiên quyết, chính là tôi có thể tìm được vài giọt máu của loại Vampire cấp viễn cổ tương tự với Essex đó để làm chất dẫn, bằng không tôi của hiện tại, cũng không có cách nào hoàn thành loại chuyện đó được."


Nghe thấy hắn nói như vậy, trong mắt hòa thượng lóe lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh, anh ta dường như cuối cùng cũng theo kịp mạch suy nghĩ của Tô Bạch, bởi vì anh ta nghĩ đến những lời mà hắn đã nói trước đó, trúng kế rồi!


Trong lúc nhất thời, vô số loại suy nghĩ va vào nhau trong đầu của hòa thượng, cho dù là cao tăng thì cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa và thống nhất được, lại thêm, hòa thượng biết rõ giữa mình và Tô Bạch, ít nhất là ở trong thế giới chuyện xưa này, mình có một loại tình thế bất lợi, có lẽ không thể gọi là tình thế bất lợi, mà phải gọi là tin tức nhận được không ngang nhau.


“Đại Bạch, cậu nói trước đi.” Mập mạp ngồi xổm xuống, duỗi một tay qua đó, cầm một khúc xương của Gia Thố trong tay, Gia Thố là Phật Ma song tu, xương cốt cũng giống như đã từng bị rèn qua, trong đó ẩn sâu vẻ sáng bóng đan xen giữa màu đen và màu vàng, mang đến cho người ta một loại cảm giác không thể bẻ gãy.


Nhưng cho dù là như vậy, trước khi anh ta chết, cũng đơn giản và dứt khoát như vậy, cho đến tận bây giờ, mập mạp thực ra vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh tượng tận mắt thấy Gia Thố bỏ mình vừa rồi.


Hòa thượng phun ra một hơi khí đục, anh ta ngồi khoanh chân, nhìn xung quanh, sau đó, ánh mắt lại rơi lên người Tô Bạch: “Ba mươi năm nhiễm phóng xạ này của cậu vốn dĩ không phải vì mảnh da trên vai cậu đó, có đúng không?”


Dường như tâm trạng của ba người thực sự vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại, vẫn còn có chút chấn động, cho nên khi hòa thượng hỏi câu này, không tự giác được mà mang theo một loại dáng vẻ hùng hổ dọa người, loại chuyện này rất hiếm thấy trên người anh ta. Đương nhiên, Tô Bạch cũng sẽ không so đo những chuyện này, bởi vì bây giờ ở trong lòng hắn thực ra cũng rất bất an.


Chương 841

Bình Luận (0)
Comment