Chương 842
Cái Chết Của Gia Thố! 2
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của hòa thượng, mà lại nói với mập mạp trước: “Anh nói Mộc Nam là một tên giả nai, bây giờ thì tôi tin rồi, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy nghĩ ra được bản chất thực sự của toàn bộ cục diện, đồng thời còn có thể thuận tay đào một cái hố to cho chúng ta, loại người này thật đúng là đáng sợ.”
Thậm chí, loại người này còn cao hơn cả hòa thượng một bậc, cho dù là hòa thượng mang đến cho Tô Bạch cảm giác áp lực và tính kế, nhưng cũng không thể chấn động bằng cách nhẹ nhàng thể hiện ra ngoài của con người Mộc Nam này.
“Trước đây tôi đã từng trải qua một thế giới chuyện xưa, ở trong thế giới chuyện xưa đó, tôi lần đầu tiên tiếp xúc với Sophie, ồ, đúng rồi, còn có cả mập mạp anh nữa, anh còn nhớ thế giới chuyện xưa đó không? Khu rừng rậm rạp và căn nhà nhỏ, cùng dòng suối nhỏ lượn quanh, và cả ông chủ da đen trong cửa hàng tiện lợi ở lối vào đường cao tốc đó?”
Cả người mập mạp ngẩn ra, trong thế giới chuyện xưa đó, lúc đầu, mập mạp và Nhất Cố ở cùng nhau, hai người đều vứt bỏ Tô Bạch khi ấy vẫn chỉ là một người thực tập theo bản năng, nhưng kết cục cuối cùng, trong thế giới chuyện xưa lần đó, Tô Bạch nhận được rất nhiều, mà bản thân mập mạp thì lại chỉ nhận được rất ít, hơn nữa Nhất Cố còn chết trong thế giới chuyện xưa đó.
Theo quan điểm của mập mạp, nếu lần đó Nhất Cố không chết, vậy nói không chừng người này hiện tại cũng là người có thâm niên.
Rất dễ nhận thấy, hòa thượng không biết chuyện này, cho nên lúc này anh ta rõ ràng có hơi buồn bực, thông tin nhận được không ngang nhau, khiến loại cảm giác khó chịu đó ở trong lòng anh ta lại càng lúc càng nặng thêm, anh ta rất ghét loại cảm giác này, thật sự rất ghét.
Nhưng đồng thời, hòa thượng cũng bắt đầu niệm thanh tâm chú ở trong đáy lòng, chỗ khôn ngoan của người thông minh, thực ra là nằm ở việc kiểm soát bản thân làm chuyện thích hợp trong thời điểm thích hợp, và vào địa điểm thích hợp.
“Ý của cậu là, nguyên lý của thế giới chuyện xưa này giống với lần trước sao?” Mập mạp hít một hơi thật sâu, chỉ vào chính mình: “Bây giờ, tôi đang ở trong một vòng tuần hoàn khác?” Sau đó, anh ta lại chỉ vào Gia Thố: “Mà Gia Thố, sẽ vui vẻ xuất hiện lại trong một vòng tuần hoàn tiếp theo sao? Sau đó tất cả chúng ta sẽ giống như thằng ngố hoàn toàn không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Thoạt nhìn rất giống, nhưng trên thực tế chắc hẳn không giống.”
Hắn giơ bộ đồ phòng cháy trong tay, rồi mặc lên người mình, sau khi mặc ngay ngắn vào, hắn chỉ vào vị trí trên ngực mình: “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với vũng máu này, nhưng tôi biết, nếu là loại vòng tuần hoàn luân hồi đơn giản đó, thì vết máu này, không có khả năng xuất hiện ở đây.”
“Xét từ vị trí vết máu tươi, thì khi ấy cậu chắc hẳn đã bị tấn công, vết thương nằm ở vị trí ngực cậu này.” Lúc này, hòa thượng mở miệng nói: “Mà cậu, trong thời gian chúng tôi vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa này, cậu đã bị nhiễm phóng xạ đến gần như chỉ còn lại một hơi thở, trên người cũng toàn là bọc mủ.”
“Vậy rốt cuộc là tại sao?” Mập mạp túm tóc mình, có hơi không thể lý giải được.
Tô Bạch nhìn xung quanh, hắn mặc bộ đồ phòng cháy, phần lớn vị trí trên cơ thể đều được che giấu sau bộ đồ phòng cháy.
“Để tôi, xem chút đã.”
Hắn lại đi về phía những bộ đồ phòng cháy ở bên cạnh đó, bộ quần áo phòng cháy được chất đống một cách ngăn nắp ở nơi đó, mà Tô Bạch không có khả năng thay đổi chúng, dường như, đụng vào bộ đồ phòng cháy không thuộc về mình, thì sẽ gặp phải sự trừng phạt đáng sợ, biến thành giống như Gia Thố.
Nhưng cũng may, khi ba thính giả đó chết đều cầm bộ một đồ phòng cháy trong tay, hơn nữa còn xốc lên, cho nên vị trí có thể quan sát được cũng nhiều hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Tô Bạch nhìn thấy một dấu vết bị đốt trụi hình tròn trên bộ phòng cháy được giương ra. Trên vết tích bị đốt cháy đó còn mang theo một chút hoa văn.
“Hòa thượng, anh lại đây xem xem, đây có phải là dấu vết do viên xá lợi của anh tạo ra hay không?” Tô Bạch hỏi.
Hòa thượng lập tức đứng dậy đi qua đó, sau khi quan sát một hồi, anh ta gật đầu: “A di đà Phật, giống tám chín phần mười, nhưng có khả năng đây không phải là bộ đồ phòng cháy của bần tăng.”
“Đúng, cũng có khả năng anh đã sử dụng viên xá lợi tạo ra trên cơ thể người khác.” Tô Bạch nói.
Ánh mắt của hòa thượng chậm rãi liếc qua mỗi một bộ đồ phòng cháy một lần, ánh mắt sáng ngời.
Lúc này, mập mạp cũng qua đó, nói với vẻ có hơi hoang mang: “Đại Bạch, ý của cậu là, mỗi một thính giả, thực ra đều đã từng mặc bộ đồ phòng cháy tương ứng rồi sao?”
“Đúng, cho nên tuy rằng tôi không biết làm thế nào mà Mộc Nam xác định được bộ nào thuộc về anh ta, nhưng anh ta rõ ràng biết điều kiện tiên quyết, còn cố tình dùng tiếng Hàn tiến hành cầu nguyện…” Tô Bạch nói.
Mập mạp tiếp lời: “Thằng giả nai đó cố tình đây mà, cố tình khiến chúng ta cho rằng những bộ đồ phòng cháy này thực ra là của những nhân viên phòng cháy chữa cháy đã chết ở nơi này ngày trước để lại, cho rằng chúng ta phải vô hình nhận được sự đồng ý của những nhân viên phòng cháy chữa cháy đó, có được sự cho phép từ trong tay bọn họ, cầm bộ quần áo phòng cháy, sau đó tiến vào cửa tiếp theo? Mà thực ra, mục đích thực sự của anh ta, thực ra là muốn hại chết tất cả chúng ta? Cho nên, cho nên, cho nên, tại sao khi Phát Thanh tuyên bố đến phần nhiệm vụ, lại trực tiếp mơ hồ…” Mập mạp ngập ngừng, một loại cảm giác kinh hoàng và lạnh lẽo lan khắp toàn thân anh ta.
Hòa thượng thở dài, chậm rãi nói: “Bởi vì, chúng ta đã sớm nhận được nhiệm vụ rồi.”