Chương 843
Cường Hóa Và Cướp Đoạt 1
“Bởi vì, chúng ta đã sớm nhận được nhiệm vụ rồi.”
Những người ở đây, cho dù là Tô Bạch, hay là hòa thượng hoặc mập mạp, không có người nào là đồ ngu hết. Tuy rằng bọn họ cũng sẽ đột nhiên xuất hiện cảm xúc kinh ngạc khi biến cố lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ cảm thấy bất an và sợ hãi trong lòng trước sự chuyển biến bất thình lình xảy ra của sự việc. Nhưng những điều này, đều chỉ là chuyện thường tình của con người, và không có một chút biện pháp nào xóa sạch được sự xuất sắc và nổi bật của bọn họ.
“Đúng vậy, tưởng tượng ra một hình ảnh đi.” Tô Bạch mặc đồ phòng cháy mở hai tay, chỉ ra bốn phía: “Trong bức tranh này, mười mấy thính giả gồm tôi, anh, mập mạp, Gia Thố, Sophie… tất cả đều đứng ở nơi này, nhìn công trình kiến trúc hình trụ ở trước mặt này. Sau đó, chúng ta mặc đồ phòng cháy ở trước mặt mình vào.”
Cảnh tượng mười mấy thính giả đều mặc đồ phòng cháy đứng ở nơi này, quả thực rõ ràng có hơi khoa trương, thậm chí còn có chút khiến người khó có thể chấp nhận được, bởi vì trong trí nhớ của mọi người, hoàn toàn không có cảnh tượng này, mà hiện tại lại bắt đầu bổ sung vào não.
Bởi vì ba người có mặt ở đây đều biết rõ, ở trong thế giới chuyện xưa, việc đầu tiên mà bạn phải làm chính là đánh nát nhận thức vốn có của mình về thế giới này, nhào nặn nó để dùng. Bởi vì Phát Thanh đối với loại phương thức này lại làm mà không biết chán, nó thích nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc và khiếp sợ của các thính giả dưới tay mình, hơn nữa còn coi đây là niềm vui.
“Khi ấy, nhiệm vụ chính chắc hẳn đã được tuyên bố rồi.” Tô Bạch quay đầu, nhìn vầng trăng tròn màu máu trên bầu trời đó: “Khi Phát Thanh lần đầu tiên dừng phát sóng để tu sửa, chủ yếu là để giải quyết loại đại lão có thể phát hiện ra Phát Thanh tồn tại, hơn nữa còn cố chấp đối đầu với Phát Thanh trong thế giới chuyện xưa đó. Những đại lão trong thế giới chuyện xưa đó cố ý làm trái với sự sắp xếp của Phát Thanh, cố ý vi phạm quy tắc, thậm chí còn không tiếc bản thân biến mất cũng phải già mồm đánh chính diện với Phát Thanh một lần. Nhưng sau lần đầu tiên dừng phát thanh, loại chuyện này cũng không còn xảy ra nữa.”
Tô Bạch cúi thấp đầu, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Về phần lần thứ hai dừng phát sóng, lúc đầu chúng ta đều cho rằng Phát Thanh vì ứng phó với tốp thính giả đó trở về, nhưng trên thực tế, Phát Thanh hoàn toàn không cần thiết phải hao tâm tổn sức lớn như vậy, thậm chí còn phải vì vậy mà vô cùng thận trọng dừng phát thanh ba tháng. Bởi vì người trở về, chỉ có mấy người chết mà thôi. Tôi không tin trước đó Phát Thanh lại không biết, bằng không sẽ không có sự tồn tại của những con búp bê trên xe lửa đó."
"Cho nên, Tô Bạch, ý của cậu là, lần thứ hai Phát Thanh dừng phát sóng, thực ra là nhằm vào thứ mà lần thứ nhất dừng phát thanh để tu sửa, tiến hành tu sửa lần hai sao?” Hòa thượng mở miệng nói.
Tô Bạch gật đầu, đáp: “Phát Thanh vẫn luôn thử nghiệm, thử nghiệm cái mà nó cho rằng có thể khiến thế giới chuyện xưa và tình tiết trở nên càng thú vị hơn, nhưng bởi vì khi lần đầu tiên tu sửa, đã thiết lập những người dân bản địa tồn tại trong thế giới chuyện xưa đó quá mạnh, sẽ dẫn đến việc sau khi bọn họ nhìn thấu bản chất của thế giới sẽ đối đầu với Phát Thanh, điều này thực sự sẽ ảnh hưởng đến yêu cầu tính cốt truyện của Phát Thanh về một mức độ nhất định. Nhưng ngược lại cũng phải nghĩ xem, nếu thực lực của dân bản địa trong thế giới chuyện xưa quá yếu, vậy Phát Thanh hiển nhiên sẽ phải sử dụng năng lực của mình, đích thân đi sắp xếp một vài quy định cứng ngắc, để cưỡng chế tạo ra nguy hiểm và biến số. Bằng cách này, một là tận tâm hơn rất nhiều, hai là mất đi một loại tính không nhất định có thể hình thành từ việc tương tác giữa bản thân thế giới chuyện xưa và thính giả, ở một mức độ nhất định mà nói, cũng là tính cốt truyện. Các anh có phát hiện ra không, sau khi lần đầu tiên Phát Thanh dừng phát sóng, thế giới chuyện xưa sau đó, thực sự đã biến thành lấy sự cạnh tranh giữa quy tắc và thính giả làm cốt yếu. Phát Thanh tự mình dựng lôi đài cho thính giả chém giết, mà không còn là loại vùng đất mà thính giả có thể tự chủ thăm dò thế giới chuyện xưa và tiến hành kết nối với dân bản địa.”
“Vậy thì, dựa theo như cậu nói, trong thế giới chuyện xưa này, ai mới là dân bản địa chân chính?” Hòa thượng vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía công trình kiến trúc hình trụ ở trước mặt mình. Tòa kiến trúc này trông giống như một cái ống khói khổng lồ. Thực ra, trong lòng hòa thượng cũng đã tự có đáp án.
“Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi, căn cứ theo cảnh mở đầu mà phát thanh viên đã kể khi Phát Thanh kéo chúng ta tiến vào thế giới chuyện xưa, Phát Thanh có khả năng là muốn bày ra trước mặt chúng ta, một hạt nhân mà chúng ta chưa bao giờ từng tưởng tượng ra.”
“Đại Bạch, theo như những gì cậu và hòa thượng nói trước đó, ý chính là Gia Thố vẫn chưa thể tính là chết thật sự, đúng không?” Trong tay mập mạp vẫn còn cầm xương của Gia Thố.
Lúc này, hòa thượng thở dài, bảo: “Trong thế giới chuyện xưa, không có khả năng xuất hiện hệ thống tuần hoàn vô hạn giống như tình tiết trong phim truyền hình được, bởi vì thái độ của Phát Thanh đối với thính giả, suy cho cùng vẫn là hình thức nuôi cổ, trong vòng tuần hoàn, chắc chắn sẽ có người bị đào thải.”
Nói đến đây, anh ta cầm Phật châu trong tay, ánh mắt rõ ràng có hơi sâu xa: “Mà về phần đào thải thế nào, bị đào thải ra sao, chọn ai để đào thải, có khả năng đáp án ở ngay trong công trình kiến trúc ở trước mặt này. Chúng ta không biết đồ phòng cháy của mình là cái nào, cho nên, mập mạp, anh và tôi có thể không có cách nào tiến vào được.”
Cho dù những tình huống và chi tiết này, bản thân mập mạp cũng đã đoán ra được, nhưng rất dễ nhận thấy, anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không thể tiến vào được bên trong. Nếu lần đầu tiên mọi người đều mặc bộ đồ phòng cháy tiến vào, rất hiển nhiên, bộ đồ phòng cháy chính là giấy chứng nhận tư cách trong công trình kiến trúc đó. Mộc Nam trước đó hiển nhiên muốn hại chết những người khác, nhưng gã cuối cùng vẫn mặc bộ đồ phòng cháy tiến vào. Mà nếu bộ đồ phòng cháy đó không thuộc về gã, thì gã cũng sẽ biến thành thi thể ngã xuống đất.
“Nhưng tôi thật sự không cam lòng.” Mập mạp nói trong sự tức giận, đúng vậy, rất không cam lòng, hiện giờ anh ta thật sự chỉ có thể ở lại nơi này và chờ đợi, mà chẳng thể làm được gì hết?
Cho dù anh ta không có loại lòng ghen ghét đó đối với Tô Bạch, nhưng trông thấy Tô Bạch tìm được bộ đồ phòng cháy của mình rồi mặc lên, sau đó tiến vào trong công trình kiến trúc đó, anh ta vẫn cảm thấy rất không cam lòng.
Cảm xúc của mập mạp cũng không được che giấu quá nhiều, lúc này, chỉ còn lại ba người ở đây, quả thực cũng không cần thiết phải che giấu làm gì, hòa thượng nói với vẻ ý vị sâu xa:
“Bây giờ bần tăng ngược lại cảm thấy, Tô Bạch có thể không giống với chúng ta, cậu ta không phải tiến vào thế giới chuyện xưa với phong thái hoàn toàn mới, mà là thoạt nhìn bộ dạng đã bị nhiễm phóng xạ quá độ, ở trong thế giới chuyện xưa này đợi chúng tôi. Ở trong này, chưa chắc đã không có sự trả giá và công lao của chúng ta, dù sao thì theo lý mà nói, ngay từ khi bắt đầu nhiệm vụ, mọi người đều mặc bộ đồ phòng cháy đứng ở đây, bốn người chúng ta, chắc chắn đã đứng ở bên nhau rất gần. Mà rất dễ nhận thấy, tôi, anh và cả Gia Thố, đều tự mình cho rằng đây là lần đầu tiên tiến vào thế giới chuyện xưa này với tư thái hoàn toàn mới, còn mang theo thái độ chờ đợi nhiệm vụ chính xuất hiện. Điều này thực ra có nghĩa chúng ta thực sự đã chết ở vòng đầu tiên. Nếu đã chết rồi, vậy muốn giữ lại một người đó với hình thức nhiễm phóng xạ, chắc chắn phải chịu tải được ý nghĩa cái chết của chúng ta.”