Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 85 - Chương 85 Pháp Trượng

Chương 85

Pháp Trượng


Thế nhưng, đúng lúc thân thể Tô Bạch vừa bước vào bên trong động tối kia thì có một dòng nước chảy ngược đáng sợ cuốn đến, dòng nước chảy ngược này không chút báo trước mà trực tiếp cuốn lấy Tô Bạch lùi ra ngoài, ngay cả cơ thể của Sophie cũng bị cuốn lùi ra.


Điều này chứng minh, lần này đã có ai đó vào được, cho nên nó đã kết thúc.


“Phù!”


Trong tình cảnh bất đắc dĩ này, Tô Bạch chỉ có thể lựa chọn cách nhanh chóng nổi lên, bởi vì dòng nước ngầm bên trong động tối kia phun ra ngày càng mạnh hơn, rất có thể sẽ khuấy động đến dòng chảy và tốc độ chảy của cả dòng sông.


Sau khi nổi lên mặt nước, Tô Bạch thuận tay bắt được thứ gì đó bên bờ sông, chờ đến khi Tô Bạch nhìn ra thứ hắn nắm được là cái gì, hắn liền im lặng cúi đầu cười cười, hắn thế mà lại nắm được vào bến thuyền bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ kia.


Một giả thuyết được lập ra trong đầu Tô Bạch, điều này có nghĩa là có một sức mạnh nào đó ngầm kiểm soát mọi thứ, lực lượng này khiến cho hắn không thể đi chệch khỏi quỹ đạo đã được nội dung cốt truyện thiết lập sẵn. Nói ngắn gọn hơn chính là: Tất cả mọi người bên trong thế giới chuyện xưa này phải hoạt động trong phạm vi của chuyện xưa, không được thoát ra khỏi “phạm vi quan sát chủ yếu”.


Thế nhưng, loại cảm giác này thật khiến cho Tô Bạch không thoải mái, giống như bị người khác bóp cổ kéo đi vậy. Ngay cả khi bạn muốn đấu tranh tìm đường sống thì bạn vẫn phải bước theo con đường cũ của những người khác để đi tới đích.


Tô Bạch quấn chiếc lục lạc màu tím lên cổ tay mình, hắn không biết phải sử dụng nó như thế nào. Mặc dù hắn biết Sophie đưa cái này cho mình, lại lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, chắc chắn nó có ngụ ý gì đó, nhưng Tô Bạch lại không muốn phí đầu óc đi suy nghĩ chuyện đó, sự thật trước mắt đã chứng minh, trong thế giới chuyện xưa, một khi đã xuất hiện quan hệ về lợi ích thì rất nhiều thứ khác sẽ trở nên không còn quan trọng nữa. Mập mạp và Nhất Cố chính là ví dụ tốt nhất, hắn thậm chí vẫn không rõ lắm, hắn không biết Sophie thật sự muốn để lại tin tức cho hắn hay là muốn lừa hắn.


Thế nhưng nhập gia tùy tục (Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó), Tô Bạch trèo lên bờ, cả người ướt sũng đi về hướng căn nhà gỗ nhỏ.


Cánh cửa của ngôi nhà gỗ đóng chặt, hơn nữa lại là khóa từ bên trong. Tô Bạch đứng trước cửa ra vào, bên trong không hề có động tĩnh gì, ngay sau đó Tô Bạch liền dứt khoát nhấc chân đạp mạnh lên trên cánh cửa, cánh cửa trực tiếp bị Tô Bạch đá văng ra.


Trong phòng khách không một bóng người, lửa trong lò sưởi cũng đã tắt hoàn toàn, bên trong còn lộ ra một cái cửa đường hầm đen sì.


Tô Bạch khui một lon bia uống một hớp, sau đó hắn khom lưng, cầm luôn lon bia đi vào bên trong đường hầm kia.


Thông đạo rất dài, cũng rất quanh co, nhưng đường lối của đường hầm này đã được phác họa trong đầu Tô Bạch, có lẽ vẫn phải đi xuống sâu hơn nữa.


Chờ đến khi ra khỏi đường hầm, Tô Bạch thấy nơi này đèn đuốc sáng trưng, mấy cái đèn đó cũng không phải đèn trường minh, nhìn qua có vẻ được thắp lên chưa lâu, có lẽ là vì không khí bên ngoài thổi vào đã khiến những ngọn đèn dầu này cháy lên.


Ở phía trước, không gian tương tự như ở sảnh chính, nhưng đồ đạc bày biện lại rất đơn giản, chỉ có mỗi một bức tượng thần, bức tượng này cũng không giống như bức tượng của một vị thần cho lắm, nhìn qua thấy giống với bức tượng của một pháp sư độc ác hơn , trên đôi tay của vị pháp sư kia cầm hai thanh pháp trượng.


Lúc này, mập mạp và Nhất Cố, hai người đều đặt tay lên hai thanh pháp trượng kia, hiển nhiên, hai người này đang định lấy xuống.


Tô Bạch không vội vã đến gần, cũng không chủ động bước đến chào một tiếng, hắn chỉ im lặng đứng ở vị trí chuyển tiếp của đường hầm và sảnh chính, giấu đi hơi thở của mình.


Tô Bạch biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hắn lựa chọn đứng ở vị trí này, hắn nhìn thấy kiến trúc dưới lòng đất khá là vững chắc, cho dù có xảy ra sạt lở nghiêm trọng, vị trí hắn đứng cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.


Bên trong truyền ra đối thoại của Nhất Cố và mập mạp, trong cuộc đối thoại có nhắc đến tên Tô Bạch, nhưng rõ ràng hai người rất hài lòng với quyết định không gọi Tô Bạch xuống dưới đây cùng, bởi vì nơi này căn bản chỉ có hai thanh pháp trượng, nếu là ba người thì làm sao chia?


Lúc này, âm thanh của Phát Thanh Khủng Bố vang lên trong đầu mọi người, tuyên bố….. Khúc dạo đầu của nỗi kinh hoàng vừa mới bắt đầu!


Ngay sau đó, trong nháy mắt, bức tượng pháp sư kia liền hóa thành tro bụi bay đi, lúc này toàn bộ kiến trúc dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ.


Tô Bạch ngẩng đầu, một bên chăm chú nhìn vào sự thay đổi kết cấu phía trên đầu, một bên không ngừng dán lưng vào tường, điều chỉnh lại vị trí đứng của bản thân. Lúc này, Tô Bạch thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ châm một điếu thuốc, chỉ là quần áo hắn đều ướt sũng nước, thuốc lá trong túi cũng ướt theo.


Lần tới, nếu còn có cơ hội thì hắn nhất định sẽ để thuốc lá lại trong phòng khách chứ không mang đi.


Ngay cả chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy, đây không phải là lần cuối cùng, dù sao thì chặng đường tìm được ngọn nguồn dòng sông của hắn vẫn còn rất dài.


Cuối cùng vụ sụt lún cũng dừng lại, ngôi nhà phía trên đã sụp đổ, phía dưới là một mớ lộn xộn. Nhưng thông qua khe hở của vách đá vẫn còn đủ để thấy được ánh trăng, rõ ràng là sau khi ngôi nhà phía trên bị sập thì kiến trúc bên dưới đường hầm này đã lộ ra ngoài.


Tô Bạch đẩy một phiến đá trên đỉnh đầu mình, sau đó từ dưới leo ra.


Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, hắn bắt đầu đi đến vị trí ban đầu của bức tượng điêu khắc.


Lúc này không có bất ngờ gì xảy ra nữa, một đám bản phục chế đã hoạt động, họ đã bắt đầu tham gia vào nội dung cốt truyện, hơn nữa cũng đã chuẩn bị cho quá trình giết chết và thay thế. Tô Bạch không biết sự sắp xếp này có ý nghĩa gì, bởi vì người bị bản phục chế giết chết, hình như trong lần thiết lập lại tiếp theo, họ vẫn là chính họ, chứ không phải là bản phục chế nữa.


Thế nhưng Phát Thanh Khủng Bố sẽ không làm ra điều thừa thãi, có lẽ nó cũng có thâm ý riêng của chính mình, chỉ là hiện tại Tô Bạch không có cách nào để nhìn thấu mà thôi.


“Phù phù…..”


Mập mạp đẩy tảng đá đang đè trên người mình ra, nhưng lúc này hai chân anh ta cũng bị đè nát, gần như là dị dạng. Tuy nói bản lĩnh của mập mạp không tồi, nhưng dù sao anh ta cũng đi trên con đường đạo sĩ, đối mặt với loại cục diện này, năng lực của anh ta liền có chút không có đất dụng võ.


Nhìn thấy Tô Bạch đi tới, trên mặt mập mạp lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn với vui mừng, lập tức đưa bàn tay lấy ra một thanh pháp trượng đưa cho Tô Bạch.


- A Bạch, cậu mau đến đây cầm lấy thứ này, tôi vừa mới lấy được thứ này ra thì bị đè xuống, cậu nhanh đến giúp một tay, kéo tôi ra ngoài.


Thức thời, biết thay đổi linh hoạt, ở phương diện làm người và hành sự, mập mạp đã gần như đạt đến cảnh giới một giọt nước cũng không lọt.


Tô Bạch mỉm cười đi tới, cầm lấy pháp trượng từ trong tay anh ta, lúc này trong ánh mắt mập mạp lóe lên một tia đau lòng, rất nhanh liền biến mất.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp mập mạp đẩy tảng đá đang đè trên đùi anh ta ra.


Lúc này, ở sau lưng Tô Bạch, một tảng đá bỗng nhiên khẽ động, sau đó bay lên, đập thẳng vào sau gáy Tô Bạch….


Chương 85

Bình Luận (0)
Comment