Chương 86
Giết
“Bịch!”
Dường như Tô Bạch đã sớm đoán được chuyện này, hắn xoay người một cái, bàn tay đỡ được tảng đá kia, máu tươi chảy ra đầm đìa nhưng sắc mặt của Tô Bạch vẫn không chút thay đổi, trên mặt hắn vẫn là nụ cười.
Miệng mập mạp hơi ngập ngừng một chút, sau đó có chút oán giận nhìn về hướng bên kia, làm gì thế, cần gì phải đoạt tuyệt quan hệ với gia hỏa này?
Hơn nữa, nói ra tay là lập tức ra tay, thế mà lại không giết chết hắn được.
Tô Bạch cũng không vội đẩy tảng đá ra cho mập mạp, hắn đi tới một bên khác, hắn dùng pháp trượng đẩy mấy cục đá vụn ra, phía dưới lập tức lộ ra mặt của Nhất Cố. Cả người Nhất Cố dường như đều bị đè dưới một tảng đá lớn, dưới tình trạng bị thương nghiêm trọng thế này, Nhất Cố cũng không có cách nào để tự cứu được mình. Lúc Tô Bạch tới, Nhất Cố vẫn mang theo chút lo lắng, thế nhưng ngay khi anh ta phát hiện ra Tô Bạch vô cùng bình tĩnh cầm lấy pháp trượng từ trong tay mập mạp, thì trên mặt lập tức lộ ra sát ý.
Cậu cứ như vậy mà cầm lấy pháp trượng của mập mạp?
Vậy tôi thì sao?
Chắc chắn là cậu cũng muốn lấy nó, tôi sẽ không để cậu lấy nó đi đâu!
Nhưng lúc này, Tô Bạch đang đứng bên cạnh Nhất Cố, trên mặt Nhất Cố hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Làm tôi sợ chết khiếp, A Bạch, thì ra là cậu. Tôi còn tưởng rằng có thứ gì đó đang đến đây, thật ngại quá, cậu mau giúp tôi và mập mạp ra khỏi đây đi, bị đè như vậy thật sự rất khó chịu.
- Được.
Tô Bạch nói.
Sau đó Tô Bạch vung pháp trượng lên rồi đập thẳng xuống.
“Bịch!”
Đầu của Nhất Cố trực tiếp bị Tô Bạch đập nát bét, thậm chí một vũng máu tươi và óc còn văng lên trên người mập mạp, miệng mập mạp
……..
Tô Bạch ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve gương mặt của Nhất Cố đã bị hắn đập nát hoàn toàn, hỗn hợp sền sệt của não và óc dính lên bàn tay trắng nõn của hắn, Tô Bạch nâng tay lên, đặt ở trên chóp mũi, ngửi ngửi.
Mập mạp ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, hô hấp của anh ta dần dần trở nên dồn dập hơn, anh ta đột nhiên cảm thấy Tô Bạch trước mắt này có chút xa lạ.
Đây chính là vị thiếu gia trước giờ làm việc vẫn mang thái độ hờ hững, không nóng không lạnh sao?
Tô Bạch không có ăn óc và máu tươi kia, hắn chỉ lắc lắc tay cho mấy thứ dơ bẩn trong tay rơi xuống hết, sau đó lại duỗi tay vào khe hở bên cạnh thi thể của Nhất Cố, tìm tòi một chút rồi lấy ra thanh pháp trượng khác.
Hai thanh pháp trượng đều nằm trong tay Tô Bạch, một cây màu xanh đậm, một cây màu xanh lam, điều rất đơn giản. Nhưng khi cầm trong tay lại có thể cảm nhận được nhịp đập chung của hai thanh pháp trượng này, đây rõ ràng không phải là vật bình thường.
Cuối cùng, ánh mắt Tô Bạch dừng lại trên người mập mạp.
Rõ ràng là Tô Bạch đang do dự.
Mập mạp có thể nhìn ra được Tô Bạch đang do dự, lúc này anh ta không dám thở mạnh.
Đúng lúc này, Tô Bạch ngẩng đầu nhìn sắc trời, không còn bao lâu nữa sẽ đến lúc mặt trời mọc.
Mình vẫn còn chuyện cần phải làm.
- Tôi sẽ không giết anh.
Tô Bạch nói.
Mập mạp dùng sức gật đầu.
- Anh tự mà giải quyết cho tốt đi.
Sau khi nói xong, Tô Bạch đứng dậy và rời đi, thân thể hắn nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Trên mặt mập mạp chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, anh ta vươn tay lau đi, sau đó cố gắng dùng sức lực của mình chậm rãi nhích hai chân ra khỏi tảng đá đang đè nặng lên người mình, Lúc này, hai đùi của anh ta đã máu me be bét, thậm có còn lộ ra cả xương trắng.
Cuối cùng sau khi trải qua mười lăm phút giãy dụa trong đau đớn, mập mạp cũng đã rút được hai chân mình ra, nhưng hiện tại hai chân của anh ta đã không thể dùng được nữa, mập mạp chỉ có thể di chuyển dựa vào đôi bàn tay.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, một giọng nói khoa trương bỗng phát ra từ sau lưng anh ta, mập mạp xoay đầu, đôi mắt anh ta bỗng nhiên trợn trừng lên.
Bởi vì,
Anh ta nhìn thấy một người giống mình như đúc, đối phương mang theo sát ý nhìn chằm chằm anh ta.
………….
Sau đi tiến vào trong rừng, Tô Bạch bắt đầu di chuyển nhanh hơn, hai thanh pháp trượng được hắn dùng dây mây buộc lại trên lưng mình. Hắn phải nhanh chóng chạy đến nơi đó, tiến vào thiết lập tiếp theo.
Theo lý mà nói, lúc này đây Sophie đã không còn có thể đến được, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô bé tóc đen kia đang ở đó, cộng thêm chính hắn, tổng cộng có hai người, thế nhưng không thể loại trừ khả năng sẽ có người nào khác đến được nơi đó.
Dù sao, lần trước hắn tự mình đến được nơi đó cũng là nhờ vào may mắn, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là do sâu trong lòng hắn đã sinh ra nghi ngờ với thế giới chuyện xưa này, cho nên mới ma xui quỷ khiến đến được nơi đó. Dĩ nhiên vẫn còn có rất nhiều điều kiện tiên quyết khác, trước đó hắn không thể chết, cũng không thể không vượt qua được cửa ải của bản sao.
Lúc Tô Bạch chạy đến, hắn phát hiện ra, cách hắn 50 mét có một khu vực song song, phía bên kia cũng có một bóng người đang chạy nhanh giống hệt như hắn.
Tô Bạch dừng lại, đối phương cũng dừng lại.
Giống bản thân như đúc, nhưng lần này lại không giống với lần trước. Khí tức của đối phương cực kì Âu Mỹám, giống như luôn lởn vởn giữa hai người.
Tô Bạch nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn lại Tô Bạch.
Hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
- Tôi đang vội.
Tô Bạch nói.
- Tôi biết.
Đối phương trả lời, hiển nhiên, đối phương biết rất nhiều chuyện, mỗi một lần thiết lập lại cũng là một lần bản sao này được làm mới thêm.
- Vậy đến đây đi!
Tô Bạch nhanh chóng nhảy vọt qua, vào lúc này, cơ thể của bản sao cũng nhanh chóng biến hóa, trở nên vô cùng gầy gò, cả thân người gầy đến mức giống như biến thành da bọc xương, bên trong hai tròng mắt như đang cháy lên hai ngọn lửa âm u.
Trong khi lao tới, Tô Bạch để lộ ra hai chiếc răng nanh trong miệng, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm và quỷ dị, thân thể hắn dần trở nên nhẹ hơn.
“Bịch!”
Móng tay của Tô Bach đâm phập vào lồng ngực của bản sao, sau đó lập tức rút ra, tránh cho việc ngón tay mình bị tê cóng do băng lạnh trên người bản sao, lúc này trên ngực của đối phương vẫn còn lưu lại mấy dấu tay.
Bản sao phát ra mấy tiếng gào thét, hai tay hắn ta vung lên, bất ngờ lấy Tô Bạch làm tâm, ngưng tụ lên một vòng tròn băng bao bọc xung quanh Tô Bạch, đồng thời hai cánh tay khô gầy của hắn ta cũng đánh về phía Tô Bạch.
Tô Bạch nhanh chóng lùi lại tránh đi bàn tay đang đánh tới, nhưng ngay lúc lùi về được một khoảng cách nhất định, thắt lưng Tô Bạch dùng sức khiến cả người hắn xoay vòng tại chỗ, nghiêng về sau, vung chân đá mạnh vào bụng đối phương.
Bản sao bị chấn động lùi về sau mấy bước, đụng vào một thân cây, làm cho thân cây rung lên.
Hai lần giao đấu, Tô Bạch đều chiếm thế thượng phong, tuy thương tích trên người bản sao cũng không nghiêm trọng, nhưng khi đối mặt với bản chính lại rơi vào tình thế bị đàn áp, hiển nhiên hắn ta không thể chấp nhận được chuyện này. Có lẽ hắn ta xem Tô Bạch và chính mình giống hệt nhau, thậm chí trong tính cách của hắn còn ẩn chứa nhiều tàn nhẫn hơn cả Tô Bạch, cho nên hắn ta mới tin tưởng mình có thể đánh thắng được Tô Bạch, ít nhất khi giao đấu vẫn có thể ngang tài ngang sức. Nhưng sau hai trận giao đấu, hắn ta lại bị Tô Bạch áp chế vững vàng, nếu như vậy, sự tồn tại của hắn ta còn có ý nghĩa gì?