Chương 87
Bản Sao
Một bản sao không thể thay thế được bản chính thì sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì nữa?
Có lẽ bản sao của Tô Bạch cảm thấy được khi Tô Bạch ở trạng thái Vampire thì tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, cho nên mới liên tục chiếm ưu thế cả hai lần giao đấu. Bản sao kia cũng nhanh chóng thay đổi mình từ trạng thái cương thi sang trạng thái Vampire.
Trong nháy mắt, một cương thi khô quắt đáng sợ liền biến thành một Vampire yêu dị, sự thay đổi về phong cách này diễn ra rất rõ ràng.
Tô Bạch cười khẩy, hắn không biết cái suy nghĩ bản thân trội hơn bản sao kia từ đâu mà có, đại khái như chính mình mới là bản chính. Mà trong lòng bản sao kia thật ra vẫn luôn nghĩ nó chỉ là bản sao mà thôi, chuyện này vốn dĩ khác biệt ở mặt bản chất.
Đối với Tô Bạch mà nói, trong trạng thái Vampire, tốc độ và sự nháy bén của hắn quả thật tăng lên rất nhiều, nhưng lực tấn công rõ ràng là không lớn, cho nên ngay khi bản sao của hắn biến hóa thành trạng thái Vampire thì thân thể của hắn chậm rãi biến khô gầy lại, cuối cùng biến thành một cỗ cương thi mang theo hơi thở nguyền rủa.
Lúc này, đổi thành bản sao chủ động xông tới!
Tốc độ của đối phương thật sự đã tăng lên rất nhiều, sau khi vọt đến gần Tô Bạch thì móng tay của đối phương trực tiếp quét đến cổ hắn, nhưng Tô Bạch lại giống như không chút phản ứng nào, chỉ có vung hai tay lên.
“Roẹt!”
“Roẹt!”
Hai âm thanh giòn giã vang lên, trên cổ Tô Bạch xuất hiện hai dấu móng tay, một dòng máu đen sền sệt chảy ra, rõ ràng là đã bị thương.
Thế nhưng sức mạnh của bảo sao trong trạng thái Vampire thật sự không lớn, trừ phi hắn ta dùng răng nanh cắn sâu vào cổ Tô Bạch. Nhưng bây giờ Tô Bạch không giống như lúc Cửu muội bị Nhất Cố giam cầm, sao hắn có thể để mặc cho răng nanh của bản sao đâm vào cổ mình được?
Sau khi bản sao đánh được Tô Bạch một đòn thì chuẩn bị lùi về sau giống như Tô Bạch đã làm trước đó, nhưng bỗng nhiên phía sau lưng hắn ta lại xuất hiện một bức tường băng, ngăn cản không cho hắn ta lùi về sau.
Tô Bạch phỏng đoán đối phương chỉ cần làm cho hắn bị thương một chút rồi sẽ ngừng tay, cho nên dứt khoát không bố trí phòng ngự nào cho bản thân nữa, chỉ đơn thuần mở ra trạng thái cương thi, miễn cưỡng nhận hết công kích của bản sao, cũng như tạm thời áp chế sự dịch chuyển của hắn ta.
“Ầm!”
Thân thể của bản sau bị chế trụ, Tô Bạch lập tức xông qua dùng bả vai đè lên thân thể của hắn ta.
“Bịch!”
Tường băng vỡ nát, bản sao bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, phỏng chừng bị gãy đi mấy cái xương sườn, cho nên dù cố gắng giãy giụa cũng không làm gì được.
Tô Bạch im lặng rút pháp trượng ra, trên cổ tay hắn có một vết thương đang không ngừng chảy máu, một ít máu bị dính lên trên thanh pháp trượng màu xanh đậm phía sau lưng, ngay sau khi hút được máu tươi của hắn thì thanh pháp trượng đột nhiên run lên, giống như không thể nhịn được nữa mà muốn tấn công. Điều ngoài ý muốn này khiến cho Tô Bạch có chút vui vẻ, dùng máu tươi cũng có thể thúc đẩy được pháp trượng sao, điều này thật đơn giản và dứt khoát.
Tô Bạch cầm lấy pháp trượng đi về phía bản sao đang nằm dưới mặt đất, cứ thế dùng phương thức bá đạo nhất, coi pháp trượng như gậy gỗ đập thẳng xuống, bản sao vội vàng chống hai tay hai chân xuống đất dịch chuyển, thật chật vật mới thoát được một đòn này của Tô Bạch
“Ầm!”
Sau khi rút pháp trượng lên, trên mặt đất lưu lại một cái hố, uy lực của thanh pháp trượng này khiến Tô Bạch vô cùng vừa lòng. Bản thân hắn không cần dùng bất cứ phép thuật hay thần chú nào liền có thể sử dụng được phần lớn năng lực của pháp trượng, việc này cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Thế nhưng bản sao bên kia vang lên tiếng xương khớp giòn tan, có lẽ hắn ta đã miễn cưỡng chữa trị lại thương thế trong thân thể mình. Bản sao đứng dậy nhưng thân người vẫn không ngừng lung lay, thế nhưng dường như bản sao kia cũng nhận được một chuyện kinh hỉ, hắn ta duỗi tay tìm kiếm bên dưới đống lá rụng một chút, lấy ra một thanh pháp trượng màu xanh đậm từ sau lưng ra, sau đó hắn ta dùng móng tay cào rách da thịt trong lòng bàn tay mình, dùng máu tươi của mình nhỏ lên trên thân pháp trượng, thanh pháp trượng kia cũng lập tức run lên.
- Thì ra cách sử dụng nó là như vậy.
Vẻ mặt của bản sao vô cùng đắc ý, hắn ta nhìn thẳng vào Tô Bạch, ý của hắn ta chính là, cậu nhìn đi, cậu có thì tôi cũng có, tôi không hề thua kém cậu, mặc dù tâm lý so sánh này đã sớm khiến hắn ta rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng khi Tô Bạch thấy được bản sao của hắn lấy ra thanh pháp trượng đã sớm được cất giấu tại nơi này thì cả người hắn như bị điện giật, tư duy hắn bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn, cuối cùng trên mặt hiện lên sự tức giận đến vặn vẹo.
Đúng vậy,
Ngay tại thời điểm này, Tô Bạch rốt cuộc cũng hiểu rõ mục đích Phát Thanh Khủng Bố khi sắp xếp mấy bản sao này.
Cuối cùng, hắn cũng biết được bản thân hắn đang rơi vào hoàn cảnh gì.
Trong lúc nhất thời, một nỗi sợ hãi cực lớn tràn lan khắp nội tâm Tô Bạch, đồng thời cũng dâng lên một suy nghĩ vô cùng đáng sợ!
- Thì ra là như vậy!
………
Phát Thanh Khủng Bố sẽ không rảnh rỗi đến mức làm ra chuyện vô ích, đây là điều không cần phải nghi ngờ. Dù sao, Phát Thanh Khủng Bố vẫn luôn tuân thủ các nguyên tắc trong cốt truyện, tất cả vi phạm liên quan đến nội dung cốt truyện đều sẽ bị nó nhìn ra, thậm chí là bị ép buộc sửa lại.
Cho nên, việc bản sao xuất hiện cũng có nguyên nhân riêng của nó, tuyệt đối không thể làm ra chuyện không có mục đích.
Nếu có thể biết được nguyên nhân, như vậy đối với việc hoàn thành nhiệm vụ mà nói, chuyện này tương đương với việc tìm ra được một bước quan trọng nhất.
Bởi vậy, dựa theo lần xuất hiện này của bản sao chính hắn, và mấy câu đối thoại đầu tiên với bản sao.
Tô Bạch vẫn luôn quan sát và suy nghĩ, sự xuất hiện của tên gia hỏa này chỉ là để trì hoãn thời gian và kiểm tra thực lực của hắn thôi sao? Hơn nữa chất lượng của những bản sao này thật sự không cao, dù cho trong tình huống sức mạnh ngang nhau thì Tô Bạch vẫn đủ tự tin, hắn có thể giết chết được bản sao kia. Trừ khi, bọn chúng bất ngờ gặp phải một bản thể khác biệt, nếu không căn bản cũng không có bao nhiêu cơ hội. Hơn nữa, chúng cũng không tiến hành đi theo đoàn đội để lùng giết, chúng luôn luôn chỉ đối đầu với bản thể của chính mình, cái này quả nhiên đáng để suy ngẫm.
Chẳng qua Tô Bạch vẫn luôn quan sát bản sao của mình, cho nên ngay khi bản sao của hắn cũng lấy ra pháp trượng thì trong nháy mắt một dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tô Bạch.
Tô Bạch nhanh chóng bắt lấy và nắm chặt nó!
Đồng thời hắn cũng đã hiểu ra!
Hắn lấy được pháp trượng từ khi nào?
Ngay vừa rồi!
Về mặt thời gian cụ thể, chính là ngay sau khi giọng nói nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố vang lên, bản sao lập tức xuất hiện!
Bản sao được sao chép dựa vào đâu?
Có lẽ là được dựa vào trạng thái cơ thể của bản chính trước khi được thiết lập lại lần cuối cùng, Tô Bạch nhớ rõ khi lần đầu tiên hắn gặp được bản sao của mình, lúc đó hắn đang bị huyết đỉa tấn công, tình cờ nó lại khiến cho thi độc trong hắn có một trạng thái tương tự như Vampire, điều này cũng khiến cho thực lực của hắn tăng lên.