Chương 859
Bởi Vì Cậu Ta Bị Bệnh Tâm Thần 1
“Không có gì ghê gớm, thực ra.” Mộc Nam mở hai tay toàn xương trắng ra: “Mọi thứ chắc hẳn nên có ít nhất một mối quan hệ tam giác, cậu giết tôi, tôi sẽ rất khó phản kháng, trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh, có rất ít vụ tàn sát và tranh đoạt xuất hiện thiên về một phía, điều này đối với Phát Thanh mà nói, khó tránh khỏi có hơi nhạt nhẽo quá. Cho nên, nếu muốn gia tăng tính dễ hiểu và tính bền vững của cốt truyện, thường cần phải thêm một điểm ở bên cạnh hai bên, hình thành một loại hình tam giác, vậy mới có thể duy trì một loại ổn định căn bản nhất. Đây là cách nhìn nhận vấn đề về mặt triết học.”
“Người Trung Quốc, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên đấy.” Vị trí phía sau Mộc Nam lập tức vặn vẹo, trên vách đá có một người bước ra, và Tô Bạch quả thực nhận ra người này, đó là George.
Một người đàn ông người Mỹ, theo lý mà nói thì chắc hẳn đã mất đi toàn bộ ký ức, lần trước khi gặp George, cả người anh ta toàn thịt nát, miễn cưỡng chống chọi một lần nhiễm phóng xạ giống như mình. Còn bây giờ, anh ta rõ ràng đã hồi phục, không, nói chính xác thì là được thiết lập lại, điều này có nghĩa anh ta quả thực đã chết trong vòng luân hồi lần trước. Nhưng hiện tại xem ra, ký ức của anh ta hình như không bị ảnh hưởng gì cả.
George nhìn Tô Bạch, rồi lại nhìn Mộc Nam, sau đó hơi gật đầu: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Rất xin lỗi, tôi cảm thấy cậu vẫn cần phải tự giới thiệu mình một chút, tuy rằng tôi cũng đoán ra một được một điểm từ một vài chi tiết vẻ ngoài của cậu, rằng trong huyết thống của cậu có mang theo một chút yếu tố của kết hôn cận huyết, nhưng tôi chắc chắn không có cách nào đoán ra được tên của cậu.”
George nhìn Mộc Nam với vẻ có hơi đăm chiêu, sau đó không còn dùng tiếng Hán lưu loát khi nói chuyện với Tô Bạch, để nói với gã: “Tôi cảm thấy, bây giờ chúng ta chắc hẳn nên giết cậu ta rồi lại bàn một chuyện khác thôi.”
“Anh có thể nói tiếng Anh, bọn họ có khả năng không hiểu tiếng Hàn, tiếng Nhật cho lắm, nhưng tiếng Anh chắc hẳn có thể có thể giao tiếp bình thường.” Lúc này, Mộc Nam rõ ràng càng lúc càng bình tĩnh hơn, bởi vì cùng với việc Tô Bạch không ra tay, nữ võ sĩ cũng đã tới gần, đứng ở phía sau hắn một cách bình tĩnh.
Từ xa, ba thuộc hạ của mình cũng đã tới nơi.
Đám người hòa thượng cũng đứng ở phía sau cách Tô Bạch nửa bước, rất dễ nhận thấy, bọn họ có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng hiện tại quả thực không phải lúc để nói chuyện trao đổi.
Tô Bạch để ý thấy mắt trái của George có hơi đỏ lên, tuy rằng đã được xử lý, nhưng xung quanh hốc mắt vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy một chút vết bẩn.
“Con Mắt Hắc Ám không phải là viên ngọc đó.” Tô Bạch cuối cùng cũng hiểu được lý tại sao George lại xuất hiện ở nơi này.
Trước đó, hắn vẫn luôn nghi ngờ một chuyện, đó chính là nhiệm vụ chính là gì?
Nhiệm vụ chính được công bố khi nào?
Chắc hẳn là ngay khi tất cả mọi người tiến vào thế giới chuyện xưa này về mặt ý nghĩa chân chính đi, vậy tuy rằng vòng luân hồi đầu mình không chết, nhưng trí nhớ đã hoàn toàn bị xóa, còn nhiệm vụ chính là gì, thì hắn cũng không biết.
Nhưng có một người biết, đó chính là George, người cũng chống đỡ qua vòng luân hồi đầu tiên mà không chết, đồng thời còn dựa vào cái gọi là Con Mắt Hắc Ám để giữ lại ký ức.
Nói cách khác, khi mình đụng phải George ở bên dưới công trình kiến trúc hình trụ ở cuối vòng luân hồi thứ hai, ít nhất có thể khẳng định được, khi đó anh ta biết nhiệm vụ chính.
Thế nhưng, lựa chọn và cách làm của George lại khiến Tô Bạch rất không thể nào mà hiểu được, anh dường như chỉ đơn giản đắm chìm trong chuyện hấp thụ cường hóa của người khác này, mà không làm bất cứ chuyện gì đối với nhiệm vụ chính hết.
Mà đây, mới là điểm khiến Tô Bạch khó hiểu nhất.
George chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi trên mặt đất một cách rất mất hình tượng.
Mộc Nam cũng ngồi xuống, gã thật sự là mệt không chịu được.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ, nhìn xuống hai người này.
“Chỉ ba nhóm người chúng ta thôi, đội ngũ khác và đoàn thể khác, hoặc là cá nhân, không tính, bằng không, ngay cả một miếng nước thịt khá đậm đà cũng không có luôn đâu.” George duỗi eo và nói, ngay trong giọng nói bình tĩnh này, lại gần như tuyên án tử hình với toàn bộ thính giả bên ngoài, ngoại trừ tổ đội của Tô Bạch, Mộc Nam và của bản thân George ra.
“Tôi cần hai người các anh, nói lại sự việc cho tôi một lần.” Mộc Nam nói với George và Tô Bạch: “Dù sao thì cho dù có suy đoán đến cực điểm, cũng còn lâu mới chân thực bằng tận mắt chứng kiến.”
“Được, những người khác, trước tiên cứ cách xa một chút đã, nếu các cậu còn tin tưởng ba người chúng tôi trong tiểu đội của các cậu.” George hơi mỉm cười và nói.
Mộc Nam phất tay, toàn bộ bốn thuộc hạ khác đều lùi lại một khoảng cách, đảm bảo mình sẽ không tham gia và quấy rầy cuộc trò chuyện sau đó.
Ba người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói gì, mà lùi lại một khoảng cách.
Đợi sau khi đứng vững, hòa thượng có hơi lo lắng, ngập ngừng nói: “Sao cứ giống như đại ca xã hội đen mở cuộc họp thế nhỉ?”
“Thật sự có hơi giống.” Gia Thố phụ họa.
“A di đà phật, người bần tăng lo lắng nhất vẫn là Tô Bạch.” Hòa thượng hít một hơi thật sâu, rồi lại nặng nề phun ra, tỏ vẻ cho dù có là hòa thượng, thì lúc này tâm trạng cũng không được bình tĩnh cho lắm.
Ngược lại, không phải anh ta lo lắng về năng lực của Tô Bạch, cũng không phải lo lắng về trí tuệ của hắn, mà chỉ là lo lắng, lỡ như có chỗ nào đó xảy ra vấn đề trong cuộc đàm phán ở bên đó, thì người đó sẽ không thể kiềm chế được tính khí của mình mà lật bàn.
Ở xa xa, có hai người xuất hiện, một người là Stevin cả người thối rữa, người còn lại là McCarrie. Hai người cũng đứng rất xa, trong hốc mắt trái của Stevin quấn một lớp băng gạc, có máu tươi đỏ thẫm thấm xuyên qua.
George nói lại chuyện ở vòng luân hồi lần thứ nhất và lần thứ hai.
“Ha ha, trong vòng luân hồi thứ hai, tôi và cậu ta bị anh lôi Con Mắt Hắc Ám giả ra lừa, ngược lại cũng xem như bình thường thôi, ai biết Con Mắt Hắc Ám thật của anh lại là một con mắt có thể đặt được vào trong hốc mắt được chứ, anh chắc hẳn đã đưa Con Mắt Hắc Ám vào trong mắt của Stevin trước khi tôi và Tô Bạch tiến vào trong công trình kiến trúc hình trụ này ở vòng luân hồi thứ hai, mà lần luân hồi thứ ba này, anh đã tìm thấy Stevin, móc con mắt từ chỗ anh ta, rồi lại móc mắt mình ra, đặt Con Mắt Hắc ám vào. Đúng là thú vị, cứ như usb vây, tùy tiện cắm vào tùy tiện sử dụng, mà đồng đội của anh, chỉ là một khuôn chuyển giao mà thôi.” Mộc Nam nói.