Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 861 - Chương 861 Thân Phận Của Thi Thể Nữ 1

Chương 861

Thân Phận Của Thi Thể Nữ 1


“Một viên đá có niên đại lâu, nhờ vào cơ duyên xảo hợp vẫn có thể thành tinh được, vậy tại sao hạt nhân lại không thể? Trong số các loại hệ thống năng lượng mà con người nhận biết hiện nay, thì hạt nhân là một khâu thần bí nhất và cũng là mạnh mẽ nhất, có đôi khi, rò rỉ hạt nhân hoặc là xảy ra vấn đề ở một phương diện nào đó, theo góc nhìn của truyền thông và công chúng, đều sẽ tập trung mấy vấn đề như cho rằng là do thao tác sai lầm, hay chểnh mảng trong công việc, nhưng nếu là hạt nhân sở hữu ý thức của riêng mình thì sao?” Tô Bạch nói ra quan điểm của mình.


“Vậy dựa theo cách nói của cậu, tại sao hạt nhân trong thế giới chuyện xưa này phải tiến hành loại luân hồi này?” George nhìn Tô Bạch và hỏi, rõ ràng, anh ta cảm thấy suy đoán của Tô Bạch vẫn rất có khả năng, nhưng đối với đánh giá về ý thức chủ quan của hạt nhân, thì anh ta vẫn cảm thấy có hơi hoang đường một chút.


“Học tập, mô phỏng, tiến hóa.” Trong con ngươi của Mộc Nam đột nhiên lóe lên một tia sáng.


“Đúng vậy, chắc hẳn chính là như vậy, nó thực ra vẫn luôn đang quan sát chúng ta, học theo chúng ta, mô phỏng chúng ta, đây là một sinh vật ngây thơ mới, một loại có trình độ trí tuệ cấp thấp, đang từng bước tiến đến biểu hiện của trí tuệ cấp cao.”


“Hạt nhân đáng sợ như vậy, làm thế nào mà nó vẫn ở trình độ trí tuệ cấp thấp?” George hỏi với vẻ có hơi khó hiểu.


“Voi có thể dễ dàng giẫm chết rất nhiều người, nhưng voi có thể giải đáp được số học cao cấp, có thể phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn được không?” Mộc Nam hỏi ngược lại.


“Đồng thời, cái gọi là hấp thu, cái gọi là rút ra này, tôi cảm thấy, chắc hẳn chỉ là quả táo ngọt mà hạt nhân đưa ra, bởi vì có quả táo ngọt này, thì chúng ta mới tự chém giết lẫn nhau, chúng ta mới tranh giành với nhau, và chúng ta mới có thể thể hiện ra nhiều hơn một mặt của mình, cũng giống như du khách bên bờ biển vì quan sát hải âu cướp thức ăn, nên mới cố ý tung một miếng bánh quy nhỏ vào trong đám hải âu.”


Mộc Nam đứng dậy một cách rất khó khăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhà máy điện hạt nhân đó.


“Có cách nào có thể phá giải được không?” George hỏi.


“Anh đã ăn thịt rồi, còn tôi thì một miếng cũng chưa được ăn đây.” Mộc Nam châm chọc.


“Ha ha, nếu cứ ăn tiếp miếng thịt này, vậy khả năng đến cuối cùng sẽ bị chơi chết càng lớn hơn đấy.” George nhắc nhở.


“Tôi vẫn luôn tin thờ một đạo lý, đó chính là mỗi một thế giới chuyện xưa đều có ngụ ý của nó, và đều có giá trị của nó, nếu không thể nhận được đủ lợi ích và sự tiến bộ ở trong thế giới chuyện xưa, vậy cho dù cuối cùng có sống sót, cũng chỉ tương đương với một loại thất bại, liên tiếp mấy lần liền như vậy sẽ hoàn toàn kéo ra một khoảng cách lớn, đến cuối cùng, cũng vẫn là một chữ chết, chỉ là sớm muộn khác nhau mà thôi. Nhưng, có một điểm tôi rất đồng ý, đó là thịt này, không thể tiếp tục tùy tiện ăn được, mà chỉ có thể chọn đi ăn.


Tôi dẫn người của tôi chặn ở bên ngoài cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân, còn hai người các anh có thể đưa người của mình đi triệu tập toàn bộ thính giả đang rải rác ở khắp các nơi về đây, rồi chọn ra những người được triệu tập có giá trị, nếu thực sự không có giá trị thì có thể giết, đến khi đó, cũng có thể coi như một món ăn khai vị.”


“Cảm giác này giống như chính trị của nước lớn ấy nhỉ.” George đùa giỡn.


Quả thực, ba người bọn họ đại diện cho ba tiểu đội ở phía sau mình, định ra một quan điểm cơ bản ở nơi này, mà những thính giả khác, còn có không ít người đang rải rác ở thị trấn hoặc là ở trong rừng cây, bọn họ không tham gia vào cuộc họp lần này, thậm chí ngay cả quyền biết cũng không có. Nhưng sau đó, bọn họ nhất định phải chấp nhận mệnh lệnh này, và ngoan ngoãn đi tới cửa nhà máy điện hạt nhân, cùng nhau chờ đợi.


Bởi vì ba tiểu đội này tương đương nhau, đủ để quét sạch những thính giả còn lại, trừ phi các thính giả còn lại lập tức liên kết chặt chẽ lại với nhau, nhưng đây rõ ràng là chuyện không có khả năng, đây chính là nơi thực lực chi phối tất cả, và nó không khác gì với chủ nghĩa quyền lực khống chế của quốc gia.


“Được, tôi đồng ý.” Tô Bạch duỗi tay, vỗ lên bả vai của Mộc Nam, thấy George đã gật đầu, quay người mang người của mình rời đi để tìm kiếm những thính giả khác, Tô Bạch mới đè thấp giọng nói: “Diễn không tệ đâu.”


“Làm sao biết được?” Mộc Nam nhìn Tô Bạch với vẻ có hơi ngạc nhiên, nhưng trong ánh mắt, lại mang theo một tia thừa nhận và trêu tức.


“Cường hóa của anh tôi đã thường xuyên thấy trong AV ngày trước, cái đám xúc tu ghê tởm dài ngoằng đó có khả năng tái sinh và hồi phục rất đáng sợ, thậm chí còn không kém Huyết tộc một chút nào. Tôi không tin với trí tuệ của anh, cho đến bây giờ vẫn chưa có khả năng hồi phục lại năng lực, hơn nữa, biểu hiện yếu đuối vừa rồi đó cũng thật chướng mắt quá.”


“Cuộc sống tựa như trò chơi, tất cả dựa vào diễn xuất.” Mộc Nam nhìn chằm chằm vào con ngươi của Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Có biết tại sao tôi lại kêu cậu đi tìm những thính giả khác không?”


Trong lòng Tô Bạch chấn động, nhưng trên gương mặt lại vẫn không hề dao động như cũ, rõ ràng có hơi khó hiểu.


“Trong lòng mọi người biết là được.” Mộc Nam ngược lại, cũng duỗi tay vỗ lên bả vai của Tô Bạch: “Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, và cũng luôn muốn cất giữa con át chủ bài của mình mọi lúc, nhưng tóm lại, tôi hy vọng ở cậu có thể xuất hiện điểm đột phá.”


“Vậy anh thì sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại: “Nếu anh không có kế hoạch và manh mối, cũng sẽ không đi tập trung toàn bộ thính giả tới.”


“Quả thực là có cách đấy, nhưng là một cách ngu dốt, tôi mong rằng cậu có thể mang đến cho tôi một hy vọng, ít nhất, là giảm bớt áp lực một chút.” Mộc Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, vừa cười, vừa dường như trong mỗi một lỗ chân lông trên người anh ta đều mọc ra những xúc tua màu đỏ thật nhỏ, sau đó, cơ thể anh ta bắt đầu phục hồi lại như cũ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.


Tô Bạch quay người, đi về phía bên đám người mập mạp.


“Đã nghe thấy chưa?” Hắn hỏi.


Mập mạp gật đầu, tuy rằng trước đó ba người hội ý, nhưng lại không có người nào đi sắp xếp kết giới hay lá chắn gì, cho nên tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng ba bên thực ra đều có thể nghe được, đây cũng xem như là một loại ăn ý.


“Đại Bạch, bây giờ chúng ta đi nơi nào? Tìm thính giả sao?” Mập mạp hỏi.


“Không, có một nơi tôi muốn đi trước.” Khi nói câu này, Tô Bạch sờ ra sau gáy mình theo bản năng, lần này bà lão chết tiệt đó cũng không xuất hiện nữa.


Thời gian cũng chưa đến nửa ngày, ba người Tô Bạch lại một lần nữa đi vào trong thị trấn, đứng ở phía trước một ngôi nhà dân.


Ngôi nhà dân này nơi đám người mập mạp đã xếp nơi cho hắn ở khi Tô Bạch bắt đầu vòng luân hồi trước.


Hắn đẩy cửa ra, đi thẳng lên lầu hai, rồi mở cửa căn phòng ở phía tây nhất, cách bày biện trong này không có sự thay đổi gì cả, một chiếc giường đơn giản, một chiếc bàn đơn giản và một tủ quần áo đơn giản.


Chương 861

Bình Luận (0)
Comment