Chương 862
Thân Phận Của Thi Thể Nữ 2
“Mập mạp, hòa thượng, các anh để ý một chút.” Tô Bạch nhắc nhở.
Hòa thượng và mập mạp đều gật đầu.
Tô Bạch đi tới phía trước tủ quần áo, rồi duỗi tay mở nó ra.
“Lạch cạch…”
Một thi thể nữ trực tiếp thuận thế ngã xuống, rơi vào trong lòng Tô Bạch.
Không có thi biến, quả thực không có thi biến.
Một thi thể nữ chết vì bị cắt cổ, cả người từ trên xuống dưới đã được xử lý chống phân hủy, nếu lần trước không phải Tô Bạch đưa lưng về phía thi thể nữ, khiến gương mặt của bà lão đó đối diện với cô ta, thì có khả năng thi thể nữ cũng sẽ không bị thi biến.
“Các anh em, tìm trong ngôi nhà này một chút, trên dưới xét qua một lần, chúng ta cần thân phận của người ở đây.
Tô Bạch vừa đẩy thi thể nữ về vị trí cũ, vừa nói, thi thể của những người khác trong thị trấn đều không thấy đâu, nhưng tại sao lại chỉ có mỗi một thi thể này là còn ở lại?
Ba người hòa thượng, mập mạp và Gia Thố lập tức bắt đầu tìm kiếm, ngay lúc này, bọn họ ngược lại không cảm thấy Tô Bạch chỉ huy có gì không đúng, bởi vì dù sao hắn cũng có ưu thế nắm giữ thông tin.
Rất nhanh, trong tay mập mạp đã cầm một túi văn kiện và một thẻ thân phận đi ra, anh ta cho hòa thượng xem trước, hòa thượng hiểu một chút tiếng Hàn, đã dịch chữ phía trên cho mập mạp nghe.
“Đại Bạch, chủ của căn nhà này tên là Kim Trọng Hữu, là kỹ sư trưởng của nhà máy điện hạt nhân.
“Kim Trọng Hữu?” Tô Bạch lẩm nhẩm một cái tên: “Có ảnh cả nhà không?”
“Có.”
Lúc này, Gia Thố bước tới: “Đúng là thú vị, đây là cái tôi tìm được trong tầng lửng ở phòng ngủ, người Hàn Quốc đều có loại thói quen này cả sao?”
Nói xong, Gia Thố đưa một bọc giấy dầu qua.
Tô Bạch mở bọc giấy dầu ra, bên trong là một bức ảnh chụp gia đình, đây là một bức ảnh gia đình bình thường, không có quỷ ảnh, không có mặt quỷ, mà chỉ có bốn người. Một bà cụ, một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trung niên, còn có một đứa trẻ nhỏ nữa.
Rất rõ ràng cũng rất hiển nhiên, đây là một gia đình ba thế hệ gồm bà và cháu rất bình thường.
Chỉ có điều, Tô Bạch lập tức dùng tay mình chỉ lên một gương mặt trong bức ảnh: “Bà cụ này là mấu chốt của vấn đề, khi vừa mới bắt đầu vòng luân hồi thứ hai, bà ta đã xuất hiện ở sau gáy của tôi rồi.”
“Bà cụ này sao?” Mập mạp thì thầm một tiếng: “Bà ta ở sau gáy của cậu từ khi nào? Đây là một loại thủ đoạn bám vào người của quỷ, hơn nữa còn là một loại thủ đoạn rất cao minh, cũng được tính là một kỹ thuật mượn xác hoàn hồn để sống.”
Rất dễ nhận thấy, ở phương diện quỷ thần này, mập mạp và hòa thượng chắc chắn nghiên cứu kỹ hơn Tô Bạch rất nhiều.
“Bà ta bám vào người cậu khi cậu ngủ say vì bị thương bởi phóng xạ, hay là sau khi cậu tỉnh lại mới bám vào người?” Hòa thượng hỏi.
“Tôi không rõ nữa, có sự khác biệt nào sao?” Tô Bạch hỏi.
“Có sự khác biệt rất lớn ấy chứ.” Mập mạp tiếp lời bảo: “Nếu là trong lúc cậu đang hôn mê, vậy dựa theo cách nói của đạo gia, chính là trên cơ bản ngọn đèn trên người đang nằm ở trạng thái nửa tắt, nghĩ là trên tim đen vẫn còn một chút ánh lửa, nhưng lại không hoàn toàn đang cháy. Vào lúc này, bất cứ cô hồn dã quỷ nào đó, chỉ cần có dã tâm và theo đuổi, đều có thể thử tiến hành mượn xác hoàn hồn đối với cậu.
Nhưng nếu như khi ấy cậu đang tỉnh, cho dù cậu bị thương có nặng đến đâu, và cho dù cậu có suy yếu đến thế nào, thì cậu vẫn đang tỉnh, cậu là Tô Bạch, cậu là thính giả có thâm niên, mức độ sinh mệnh của cậu nằm ở ngay đây, quỷ bình thường muốn mượn xác cậu hoàn hồn, vậy độ khó có thể so với một tên đàn ông luôn ru rú trong nhà muốn leo lên đỉnh Everest vậy, phải biết rằng, dã quỷ không có nền móng, không có xác thịt, không giống với thính giả cùng cấp bậc, nếu như thính giả cùng cấp bậc muốn chiếm cơ thể cậu, vậy vẫn còn có khả năng. Nhưng dã quỷ trên cơ bản không có khả năng này, hơn nữa dựa theo cách nói của cậu, dã quỷ này còn tiến hành mượn xác hoàn hồn với phương thức quay đầu, lại càng khiến tôi không có cách nào lý giải được.”
“Đại Bạch, nói xem cậu đã ép bà ta ra khỏi cơ thể cậu thế nào đi.” Hòa thượng nói.
Tô Bạch chỉ vào tủ quần áo bên cạnh: “Nhìn thấy cái gương này không? Khi ấy gương vỡ, tôi cầm một mảnh kính dài, rồi đâm thẳng vào miệng mình.”
“Ối…” Mập mạp hít ngược một ngụm khí lạnh: “Má ơi, cũng chỉ có tên tàn nhẫn như cậu mới dám làm loại chuyện này với mình mà thôi.”
Hòa thượng thì lại nhíu này.
“Thực ra cũng rất dễ hiểu thôi.” Lúc này, Gia Thố mở miệng nói: “Điều này có nghĩa vong hồn của bà lão đó có cấp bậc không cao.”
“Cho nên, dưới điều kiện tiên quyết là cấp bậc của vong hồn không cao, lại suýt chút nữa thì chiếm được cơ thể Đại Bạch với một loại phương thức xa xỉ, to lớn và cao cấp…” Mập mạp nói đến đây thì trầm ngâm một chút, trong phút chốc, ánh mắt của bốn người nhìn nhau.
“Bà ta có liên quan đến hạt nhân.” Cả bốn người đồng thanh nói.
Chỉ có một khả năng này, quỷ hồn của bà lão này chắc chắn có liên quan đến hạt nhân. Nơi này là sân nhà của hạt nhân, tuy bà lão có khả năng không phải là hạt nhân, nhưng ở nơi này tương đương với một nửa sân nhà của bà ta, cho nên bà ta mới có thể vừa thể hiện ra một loại thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, lại vừa bộc lộ ra một loại thực lực ở cấp bậc không cao.
Bất cứ mệnh đề mâu thuẫn nào xuất hiện, chắc chắn có một nguyên nhân mạnh mẽ đang chống đỡ nó.
“Sự việc có chút thú vị rồi.” Mập mạp sờ chiếc cằm đầy đặn của mình: “Chúng ta đều nhìn thấy thi thể của những người khác rồi, chắc hẳn đều đang trôi nổi trong không gian khác chiều ở nhà máy hạt nhân, nhưng thi thể của người phụ nữ này lại vẫn nằm ở đây, lại thêm sự quỷ dị của vong hồn bà già nữa. Chuyện này trở nên càng lúc càng thú vị.
Đại Bạch, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm được một bước đột phá rồi, nếu chúng ta tiếp tục điều tra theo manh mối này, hoàn toàn có thể không cần đến thằng chó Mộc Nam kia nữa, cậu không biết đâu, mỗi lần Bàn Gia tôi nhìn thấy tên đó, trong đâu tôi toàn là sự ngờ vực thôi.”
Tô Bạch nghĩ ngợi, không nói cho anh ta biết thực ra Mộc Nam đã phát hiện ra một vài manh mối, trên thực tế, Mộc Nam cũng hy vọng mình có thể giúp gã tìm được một bước đột phá mới và giảm nhẹ áp lực.
Tất nhiên, Tô Bạch quả thực cũng hiểu được cách nhìn của mập mạp về Mộc Nam, trên thực tế, bản thân hắn cũng như vậy. Người đó quả thực thông minh đến không tưởng, trí tuệ đó thật sự khiến người có hơi thảng thốt.
Hòa thượng ngược lại trông có vẻ rất bình tĩnh, nói: “A di đà phật, ăn cơm uống nước đều do ý trời, khi nhận khi cho hẳn theo lẽ thường, trời đố kỵ anh tài, từ xưa đến nay, cũng không phải không là như vậy.