Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 863 - Chương 863 Mấu Chốt Bị Bỏ Quên

Chương 863

Mấu Chốt Bị Bỏ Quên


Mộc Nam quả thực có trí tuệ sánh như yêu quái, nhưng dựa theo sự hiểu biết của bần tăng về cậu ta, cậu ta thực ra không thật sự vượt qua chúng ta quá nhiều đâu, ở một mức độ nhất định, bốn người chúng ta ở đây, trên cơ bản có thể nằm trên cùng một trục hoành với cậu ta.


Bằng không, cậu ta cũng sẽ không bị Đại Bạch giết chết trong vòng luân hồi đầu tiên, bằng không, cậu ta cũng sẽ không tiếp tục bị Đại Bạch phá hỏng chuyện tốt ở vòng luân hồi thứ hai.”


“Ha ha, hòa thượng, lời này của anh thật mỉa mai ghê ấy, ý của anh là con hàng đó thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vận may lại luôn không tốt, đúng không?”


“Ừa.” Hòa thượng gật đầu: “Đối lập hoặc là hợp tác với người giống như vậy, chỉ cần bảo đảm một chút mới được, đó là cứ cố khả năng không cho cậu ta chiếm được ưu thế trước, chỉ cần cậu ta không thể chiếm được ưu thế, vậy thì, cho dù cậu ta có trí tuệ đáng sợ đến đâu, cũng chỉ có thể làm Chu Du thở dài mà thôi.”


“Được rồi, quay trở lại chuyện chính trước đi.” Gia Thố nhắc nhở mọi người đã có hơi lạc đề một chút: “Trong nhà cũng không còn tư liệu nào khác nữa, muốn biết thân phận của bà lão đó, thậm chí là muốn làm rõ vụ rò rỉ hạt nhân lần này và lai lịch chân chính của cái gọi là hạt nhân, từ đó tìm ra được phương pháp đối phó và giải quyết bước tiếp theo thế nào, các vị, có ý tưởng nào không?”


“Ý tưởng vẫn nằm trong nhà máy điện hạt nhân.” Tô Bạch mở miệng đáp: “Chỉ là không đi vào kiến trúc hình trụ tròn lần đó nữa, mà chắc hẳn là nên đi tìm thông tin về công nhân ở những nơi tương tự với tòa nhà làm việc khác ở nhà máy điện hạt nhân. Tuy rằng công nhân cấp thấp ở nhà máy điện hạt nhân có rất nhiều, nhưng nếu Kim Trọng Hữu mà hòa thượng dịch ra có thân phận là kỹ sư trưởng, vậy chắc hẳn rất dễ tìm ra được anh ta mới đúng.”


“Vậy cần sự phối hợp của Mộc Nam rồi.” Mập mạp trầm ngâm bảo: “Nhất định phải ngăn cản những người khác tiến vào kiến trúc hình trụ khi chúng ta đang ở trong tòa nhà văn phòng tìm hồ sơ thông tin.


Tôi cảm thấy, phần mở đầu cho vụ nổ của quả cầu đen, chắc hẳn là có thính giả bắt đầu tiến vào khu vực trung tâm, bởi vì trong hai lần luân hồi, thời gian mọi người tiến vào khu vực trung tâm không giống nhau, nhưng sau khi nhóm người thứ nhất tiến vào, cũng chính vào thời điểm bọn họ vừa có thể hoàn thành hấp thụ cường hóa của một thính giả đã chết, thì quả cầu đen đó sẽ bùng nổ, nút thắt này thực ra nằm ở đây.”


“Như vậy xem ra, Mộc Nam dẫn người của mình chặn ở cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân trước, rồi kêu hai tiểu đội của George và chúng ta đi thu thập những thính giả đơn độc hoặc là những tiểu tội khác, đây không phải cũng được tính là một thủ đoạn mà cậu ta đã sớm bày ra hay sao?”


Gia Thố đột nhiên phát hiện ra sự việc có hơi vô lý: “Đừng nói với tôi, con hàng đó thật sự thông minh đến mức độ này rồi nhé.”


“Trên thực tế, vẫn thật sự có khả năng này đấy, cậu ta chắc hẳn cũng đoán ra được chỗ thực sự hữu dụng trong nhà máy điện hạt nhân không chỉ có mỗi công trình kiến trúc hình trụ tròn đó, cũng có thể là do phân tích từ cách xác định thời gian và cơ hội nổ tung của quả cầu đen cùng luân hồi xuất hiện, cho nên mới sắp xếp như vậy.” Mập mạp vỗ tay: “Có sao thì nói vậy, con hàng này thực sự rất thông minh, nhưng cũng giống như hòa thượng đã nói, cậu ta thông minh đến mức khiến trời ghen ghét, sau này đã định trước sẽ trở thành đá kê chân cho người khác giành được thành tựu.


Trên thực tế, nếu muốn so về số phận và may mắn, thì chẳng ai so được với Đại Bạch hết, mẹ nó chứ, mỗi lần nhìn thấy Đại Bạch, trong lòng tôi đều cảm thấy vặn vẹo, Bàn Gia tôi khổ sở chịu nhục, nằm gai nếm mật, mới bước được đến vị trí này, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy một người thường xuyên mắc bệnh tâm thần cũng như vậy.”


“Ác nhân tự có ác nhân trị, Mộc Nam bị Đại Bạch giết chết trong vòng luân hồi đầu tiên là chứng minh tốt nhất.” Hòa thượng mở cửa căn phòng: “Đi thôi, chúng ta trở về nhà máy điện hạt nhân, có một vài chuyện vẫn nên làm rõ sớm hơn một chút thì tốt hơn, cho dù dựa theo những lời mà Đại Bạch cậu, George và Mộc Nam đã nói, vẫn cần tiếp tục đi giết chết một vài thính giả và hút cường hóa của bọn họ, vậy cũng phải đợi tra ra được manh mối của chuyện này, cảm giác nắm vững tất cả trong tay đã rồi lại nói sau.”


Hòa thượng bước ra đầu tiên, đi xuống dưới tầng, sau đó là mập mạp, Gia Thố và Tô Bạch.


Đợi đến khi bốn người bước ra khỏi sân nhỏ và đứng ở ven đường, Tô Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: “Tôi rất tò mò, khi ấy là ai trong các anh đã quyết định tạm thời sắp xếp cho tôi ở trong căn nhà đó vậy? Thế này cũng trùng hợp quá rồi. Ừm, tôi quên mất, các anh trải qua luân hồi, nên trí nhớ chắc chắn không còn, vấn đề này cũng không ai có thể trả lời được cho tôi.”


Trong giây lát, sắc mặt của hòa thượng đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, lập tức hỏi: “Đại Bạch, trước đó cậu nói cậu nằm trong quan tài của Vampire trong một tiệm đạo cụ, vị trí của tiệm đạo cụ đó ở đâu?”


Tô Bạch nghe vậy, nhìn ra xung quanh, sau đó có hơi nghi ngờ, đáp: “Ồ, không phải trên con đường này hay sao?”


“Một nửa khu vực ở thị trấn này kề sát với biển, cũng được tính là một kết cấu một bán đảo nhỏ, tôi có ấn tượng với tiệm đạo cụ đó, là con đường từ đường núi đi xuống, tiến vào thị trấn mà chúng ta đã ở lúc đầu, cho rằng đó là lần đầu tiên tiến vào thế giới chuyện xưa, hai con đường này đều dựa vào biển, thoạt nhìn rất tương tự, nhưng trên thực tế, bọn chúng lại phân ra nằm ở hai hướng nam và bắc của thị trấn, cách nhau cả một thị trấn.” Gia Thố đáp.


“Vậy… không đúng rồi Đại Bạch.” Mập mạp mở miệng nói: “Cậu nói chúng tôi đưa cậu đã hôn mê sau khi ra khỏi tiệm đạo cụ rồi rơi xuống biển, đến chiếc giường trong căn phòng đó, sau đó tôi còn sắp xếp trận pháp cho cậu để cậu ở lại nơi này nghỉ dưỡng. Tại sao chúng tôi lại đưa cậu từ một đầu của thị trấn đến một căn nhà xa lắc ở tận đầu này cơ chứ?” Mập mạp nhún vai: “Thế này lại không hiểu được, hơn nữa dựa theo trải nghiệm mà cậu nói, khi ấy chúng tôi không hề phát hiện ra điều khác thường trong căn nhà đó.”


“Cho nên, bần tăng cho rằng, Đại Bạch, trải nghiệm thật sự là khi đó, có khả năng cậu vẫn chưa hôn mê, mà là bị…” Nói đến đây, anh ta dường như cũng hơi do dự, hơi ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Chắc hẳn là Đại Bạch cậu, đã dẫn ba người chúng tôi vào trong căn nhà đó trong vòng luân hồi trước.”


Chương 863

Bình Luận (0)
Comment