Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 864 - Chương 864 Người Có Mái Tóc Che Phủ Gáy 1

Chương 864

Người Có Mái Tóc Che Phủ Gáy 1


Tô Bạch chỉ vào mình: “Ý của anh là khi ấy tôi đã bị bám vào người rồi sao? Hoặc là, ý thức của tôi đã bị khống chế rồi?”


“A di đà phật, bần tăng cảm thấy chắc hẳn là loại tình huống như vậy, Đại Bạch, khi cậu nhảy vào trong nước biển, nhất thời đã hôn mê, mà bà lão đã xâm nhập vào trong cơ thể của cậu từ vị trí sau gáy để khống chế cơ thể của cậu.


Nếu bà lão đó đã có thể bị trận pháp mà mập mạp sắp xếp uy hiếp, cũng có thể bị cậu dùng kính cưỡng ép đâm ra khỏi cơ thể, vậy có thể chứng minh bà ta quả thực là một vong hồn có thực lực không mạnh cho lắm, lại chiếm giữ ưu thế sân nhà mà thôi.


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bà ta khống chế cậu, bởi vì khi ấy bên cạnh cậu vừa vặn có ba người chúng tôi, cho nên bà lão đó không dám làm ra chuyện gì khác, cố gắng hết sức che giấu bản thân, mà khi đó cậu cũng có hơi điên điên khùng khùng, cậu cũng nói, cậu mất rất lâu mới nhớ ra được mình là ai, cho nên khi đó bà lão muốn bắt chước cậu, thực ra cũng rất đơn giản thôi, cứ trực tiếp lảo đảo rồi chỉ trò, từ một đầu thị trấn này đến một đầu kia, cũng không phải không có khả năng.


Hơn nữa dựa theo tình hình khi đó, ba người bần tăng chắc chắn cũng chỉ biết đi theo cậu, đợi sau khi cậu tiến vào căn nhà đó, có thể bà lão thấy thực sự không có cách nào vứt được ba người bần tăng lại, mà bà ta bởi vì khống chế cơ thể của cậu cũng thực sự đã quá mệt rồi, cho nên lúc này mới chuyển lại quyền khống chế cơ thể cho cậu.


Nhưng rất dễ nhận thấy, bà lão này là muốn về nhà xem sao.”


“Về nhà?” Tô Bạch có hơi mỉm cười: “Bà ta hoàn toàn có thể trở về bất cứ lúc nào cơ mà.”


“Có lẽ, bà ta thật sự cần một cơ thể, mà Tô Bạch cậu lại vừa vặn phù hợp với điều kiện.” Mập mạp lúc đầu vẫn còn mang vẻ mặt nghiêm túc phân tích, sau đó trên gương mặt lộ ra nụ cười hèn hạ mà mọi người đàn ông đều hiểu được đó, nói: “Ví dụ như bà già đó muốn đổi cơ thể đàn ông để trải nghiệm một loại cảm giác gì đó thì sao?”


“Đại Bạch, có những chuyện, cậu có thể nói thẳng với chúng tôi, tuy rằng khi cậu đang miêu tả những chuyện đã trải qua trước đó, cậu chắc hẳn vì suy nghĩ cho cảm giác của chúng tôi, cho nên mới cố tình lược bớt một chi tiết này.” Hòa thượng hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Đó chính là ở vòng luân hồi trước, ba người chúng tôi chắc hẳn nhìn thấy bộ dáng bị thương nặng của cậu, đã đưa ra hành động vứt bỏ cậu, có đúng không?”


Tô Bạch im lặng một lúc, sau đó gật đầu.


Không thể không nói, chuyện này quả thực rất khó xử, không chỉ Tô Bạch cảm thấy khó xử, mà mập mạp, Gia Thố và hòa thượng đều khó xử, nhưng khi phân tích vấn đề, quả thực cái phải nói thực thì nói thực, không thể chơi trò nói dối được.


“A di đà phật, vậy có thể giải thích được rồi, nếu chỉ là vừa nhìn thấy cậu lần đầu tiên, sau đó cậu hôn mê, ba người chúng tôi cứu cậu lên rồi sắp xếp cậu ở trên giường, với sự hiểu biết của ba người chúng tôi về huyết thống của cậu, chúng tôi không nên nhanh chóng vứt bỏ cậu như vậy.


Bởi vì chúng tôi đều biết, về mặt góc độ huyết thống của cậu mà nói, việc hồi phục lại như cũ, thực ra đối với cậu cũng không tính là chuyện quá khó khăn gì, chỉ cần ba người chúng tôi tạo cho cậu một vài điều kiện bên ngoài thích hợp là được.


Nhưng ba người chúng tôi sau khi cậu tỉnh lại như cậu đã nói, trên cơ bản tương đương với vứt bỏ cậu, cho dù mập mạp đã bày bố một cái gọi là trận pháp phòng ngự cho cậu, nhưng trong lòng mọi người thực ra đều biết rõ, đây đã tính là một loại anh đi đường anh tôi đi đường tôi rồi.


Là điều gì đã thúc đẩy chúng tôi vứt bỏ cậu nhanh như vậy?” Hòa thượng cuối cùng lại hỏi ngược lại: “Bần tăng cảm thấy chắc hẳn là khi cậu hôn mê, bà lão đó đã khống chế cơ thể của cậu, sau đó suốt toàn bộ quá trình này bà ta lảo đảo, thậm chí còn mang theo chút thần kinh dung dinh, điên điên khùng khùng, đưa chúng tôi từ một đầu thị trấn tới bên này, khiến bần tăng, khiến Gia Thố và khiến mập mạp, khiến ba người chúng tôi về các loại chi tiết đều cảm thấy, cậu, Tô Bạch, thật sự bị ảnh hưởng bởi phóng xạ rất nghiêm trọng rồi, thậm chí thần trí và khả năng hồi phục còn có hơi không rõ ràng.”


Tô Bạch dùng tay ấn lên thái dương của mình, ép buộc tinh thần mình lại tập trung lại.


“Vậy, bà lão đó, tại sao chứ? Thật sự chỉ là vì muốn trở về nhà xem thử thôi sao?” Tô Bạch hiển nhiên đã trực tiếp bỏ qua lý do trêu chọc đó của mập mạp.


“Bần tăng cũng không biết chuyện này, nhưng bần tăng cảm thấy, rò rỉ hạt nhân và toàn bộ mọi chuyện hiện tại đã bị chúng ta nắm được cái đuôi rồi, tiếp theo, chỉ là xem chúng ta có khả năng kéo chiếc đuôi này, lôi theo cả người bên trong ra không.”


Lúc này, ở cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân trông có vẻ rất náo nhiệt. Đương nhiên, cũng không phải là loại náo nhiệt ồn ào tiếng người, mà hoàn toàn ngược lại, nơi này rõ ràng rất yên tĩnh, tuy rằng có không ít người, thi thoảng trao đổi và nói chuyện cũng đều là loại châu đầu ghé tai, hạ thấp giọng là chính.


Mộc Nam và bốn thuộc hạ của mình ngồi ở bên dưới cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân. Năm người này thật sự cũng có một loại khí thế của một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Đương nhiên, ở trước mặt năm người này, còn có một đầu người bị ném trên mặt đất.


Đây là một vị thính giả người Đức có mưu đồ lôi kéo những thính giả khác cùng nhau làm ầm ĩ để tiến vào cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân, kết quả bị ba thuộc hạ ở bên cạnh Mộc Nam cùng nhau ra tay, mỗi người đều trả giá bằng một chút thương thế để trực tiếp giết chết người.


Hành động này, cũng được xem là đã chấn nhiếp khoảng mười lăm, mười sáu thính giả bên dưới.


Thực ra, nếu như những thính giả này có thể đoàn kết lại cùng nhau xông lên, thì năm người Mộc Nam chắc chắn cũng sẽ bị hất đi, nhưng lại không có người nào bằng lòng làm con chim đầu đàn nữa, và cũng chẳng có người nào dám làm con chim đầu đàn tiếp cả, lúc này, mọi người đều chọn làm đà điểu.


Tuy rằng trên cơ bản, thính giả bên dưới đều không biết chuyện về luân hồi này, nhưng mọi người đều biết rõ, khu vực trung tâm của thế giới chuyện xưa này nằm bên trong nhà máy điện hạt nhân, cho nên phần lớn người đều cho rằng, là năm người Trung Quốc này muốn độc chiếm một vài lợi ích.


Chương 864

Bình Luận (0)
Comment