Chương 865
Người Có Mái Tóc Che Phủ Gáy 2
Toàn bộ thịt thối trên người Mộc Nam đã không còn thấy đâu, nhưng tại sao thính giả người Đức ở trước mặt chỉ còn lại một cái đầu?
Bởi vì thi thể của anh ta đều đã bị Mộc Nam phân tách và hấp thụ cả rồi, khác với huyết thống Huyết tộc của Tô Bạch hấp thụ máu tươi để chuyển hóa thành sức mạnh của mình, mà hấp thụ của Mộc Nam nằm ở phương diện da thịt và xương cốt, nhưng ít nhất từ mặt hiệu quả mà nói, thì hình như cũng không kém hơn Tô Bạch bao nhiêu, chẳng qua những xúc tua mang theo dịch đặc, chắc chắn không được tao nhã như Huyết tộc mà thôi.
Trong tay Mộc Nam cầm một cành cây, tùy tiện vẽ lên mặt đất, xung quanh có bốn thuộc hạ, vây quanh nơi gã đang ngồi, trên cơ bản đều đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phút chốc, trong vòng thính giả bên dưới lại một lần nữa nổi lên một vài làn sóng dao động, lại có một tốp thính giả qua đây.
Là George, và một thính giả Nhật Bản gần như là một nửa áp tải, một nửa xách tới.
George dẫn Stevin và McCarrie đi thẳng đến vị trí cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân, các thính giả bên dưới cho rằng đám người Mỹ này không ngồi nổi nữa rồi mà dự định cưỡng chế xông qua cửa, trong lúc nhất thời, suy nghĩ của mọi người lại rối loạn một lần nữa, bọn họ nghĩ xem nếu đám người Mỹ và một đám người Trung Quốc chặn cửa này ra tay với nhau, vậy liệu mình cũng có thể thuận theo đó mà nhét một chân vào hay không?
Chỉ có điều, rất nhanh, sự thật lạnh lùng giống một chậu nước lạnh hắt tới.
Ba người nước Mỹ gật đầu, lại còn chào hỏi với mấy người Trung Quốc đó, sau đó ngồi chung một chỗ với đám người Trung Quốc đó, đối lưng với cánh cửa lớn của nhà máy điện hạt nhân, và đối diện với toàn bộ thính giả bên dưới.
Vậy mà bọn họ lại cùng một giuộc.
Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác vô lực và uất nghẹn đang không ngừng dấy lên trong lòng của các thính giả. Các thính giả đều là người thông minh, tuy rằng bọn họ rất thức thời, cũng rất biết nhìn tình thế mà xoay chuyển, chọn phương thức hành động an toàn nhất mới là điều tốt nhất cho mình, nhưng đồng thời bọn họ cũng là một kiểu người kiêu ngạo, trong mắt người bình thường, bọn họ chính là thần, mà trên cơ bản, mỗi một thính giả, hoặc ít hoặc nhiều đều chịu sự ảnh hưởng của loại tâm thái này.
Cũng chính vì vậy, nếu trước đó chỉ có năm người Trung Quốc ngồi ở nơi đó, xem như đã uy hiếp được các thính giả bằng một loại khí thế và thủ đoạn tàn nhẫn, mạnh, vậy thì bây giờ, ba người Mỹ bày tỏ thái độ cũng ngồi ở nơi đó một cách công khai, lại hoàn toàn không mang thêm hiệu quả chồng lên, mà ngược lại còn khiến tâm lý phản nghịch của mọi người đột nhiên nổi lên.
Bởi vì điều này chứng minh, hai tiểu đội này vậy mà lại có ý định thông đồng với nhau, đây là muốn trực tiếp dựa vào thực lực, không quan tâm việc ăn chung, vơ vét toàn bộ mọi thứ trong thế giới chuyện xưa lần này vào trong túi!
Người chính là một loại sinh vật kỳ quái như vậy đấy, bởi vì hoạt động tâm lý phức tạp và sự thay đổi của họ là thứ mà động vật bình thường còn lâu mới có thể hiểu được.
Bên dưới, thính giả vốn là tán khách đã bắt đầu lặng lẽ ngồi xuống, người vốn không có dự định tổ đội cũng bắt đầu tổ đội, thính giả đã tổ đội trước đó, bây giờ lại biến thành càng thêm chặt chẽ. Tuy rằng vẫn không có người nào đứng ra dẫn đầu phản kháng, nhưng bầu không khí bên dưới lại càng lúc càng thêm nặng nề.
“Anh không nên ngồi ở đây.” Mộc Nam nói với George ở ngồi đối diện bên cạnh mình một cách rất bình tĩnh: “Anh ngồi ở bên dưới thì bọn họ ngược lại sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì khi đó, anh là một thành viên trong bọn họ, thậm chí là chong chóng đo chiều gió, anh ngồi ở đấy thì tiểu đội bên dưới không hành động, những người khác trong bọn họ cũng không dám làm loạn.”
“Chẳng sao cả, dù sao thì sớm hay muộn mà chẳng trở mặt.” George trông có vẻ rất bình tĩnh.
Mộc Nam gật đầu, cũng không thấy gã quá mức khẩn trương, bởi vì cách đấy không xa, gã nhìn thấy Tô Bạch và ba người đó đang đi về phía bên này.
Ba tiểu đội có thực lực mạnh mẽ tọa trấn ở nơi này, đủ để chấn nhiếp toàn bộ lực lượng phân tán ở bên dưới, đám người bên dưới vừa mới tập trung dũng khí lại, cũng sẽ hoàn toàn bị đả kích, từ con sư tử đợi thức tỉnh, lại quay trở về biến thành bên bị động với tư tưởng ích kỷ tối cao.
“Đúng rồi, người bạn đó của anh tên là Stevin nhỉ.”
Mộc Nam cầm cành cây trong tay, chỉ vào Stevin ngồi bên cạnh George một cách rất tùy tiện, loại người dung hợp cường hóa của cả hai đại thú nhân là người sói và người gấu có thực lực không tầm thường, chỉ là hiện tại người này khá thê thảm, dù sao thì cũng đã bị thương bởi phóng xạ hạt nhân, cũng không giống mình và người đàn ông tên Tô Bạch đó, có thể hồi phục nhanh chóng như vậy.
“Sao nào?” George hỏi.
“Không, chỉ có hơi tò mò thôi, ngày hôm nay thực sự rất oi bức đấy, sao người bạn đó của anh vẫn còn để tóc dài phủ hết toàn bộ phía sau gáy thế kia, anh ta là người hâm mộ của The Beatles sao?”
“Đây là thói quen của cậu ta.” George cười ha ha, nhưng ngón áp út phải của anh ta, lại hơi run rẩy.
“Ồ.” Mộc Nam gật đầu với vẻ từ chối cho ý kiến, sau đó đứng dậy, nhìn về phía đám người Tô Bạch đang đi qua đây, hai cánh tay mở ra, nói với hắn: “Tôi đột nhiên cảm thấy, trong thế giới chuyện xưa này, vẫn là đồng bào của tôi đáng tin cậy nhất và có thể giúp đỡ tôi nhất.”
Tô Bạch dừng bước chân, không hề nghênh đón cái ôm của gã, mà chỉ nói với giọng điệu có hơi trêu chọc: “Mập mạp, hỏi anh một câu, khi anh nhìn thấy xúc tua màu đỏ thật dài và ghê tởm, thứ mà anh nghĩ đến đầu tiên là gì?”
“ATID-, MVSD-.” Mập mạp cũng là một tài xế điển hình.
(Chưa xong còn tiếp.]
[ATID-, MVSD – Vừa gg xong, tâm trạng có hơi sợ hãi =.=]