Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 866 - Chương 866 Thân Phận Của Hạt Nhân 1

Chương 866

Thân Phận Của Hạt Nhân 1


Bốn người Tô Bạch cứ đi thẳng vào trong nhà máy điện hạt nhân như vậy, chỉ có điều, bốn người cũng không đi về phía vị trí hình trụ tròn, mà là bước đến tòa nhà văn phòng, đồng thời bọn họ hiển nhiên cũng không chọn đi loanh quanh tiến vào “địa giới” chân chính, mà mọi người đều rất ăn ý với nhau, không đi tiếp xúc với cơ hội khiến quả cầu đen nổ tung, bởi vì hiện tại vẫn còn chuyện gì khác cần phải làm.


George vẫn luôn để ý đến hành động của bốn người Tô Bạch, nói với vẻ có hơi bất ngờ: “Cậu yên tâm về bọn họ như vậy sao?”


Rất dễ nhận thấy, George cũng không biết về sự ăn ý giữa Tô Bạch và Mộc Nam, nhưng hiện tại, anh ta xem như cũng nhìn ra được một vài manh mối rồi, Mộc Nam dẫn bốn thính giả thuộc hạ ngồi ở nơi này chặn đường, không chỉ có những thính giả bên dưới đó, mà thực ra cũng bao gồm cả George.


Người Trung Quốc có trí tuệ yêu hóa này, khiến George cũng rất kiêng dè.


“Ha ha.” Mộc Nam cười hai tiếng, không hề đáp lời, nhưng ánh mắt lại liếc vài lần lên người của Stevin một cách như có như không.


“Chủ nghĩa dân tộc của người Trung Quốc và tình yêu nước đột nhiên thức tỉnh vào lúc này sao?” George hỏi, trong giọng nói mang theo chút ý tứ châm biếm.


Về mặt ý nghĩa thực sự mà nói, ba bên thực ra hoàn toàn không đạt đến một hiệp định chân chính, mà giữa các bên vẫn luôn đề phòng việc hợp tác quá sâu.


Mộc Nam phun ra một hơi, đứng dậy khỏi mặt đất, toàn bộ thính giả bên dưới đều đang cảnh giác hành động của gã, khi thấy gã đứng dậy, tất cả mọi người gần như đều nín thở.


“Anh nhìn bên dưới xem.” Mộc Nam chỉ vào các thính giả bên dưới: “Có giống như liên quân tám nước không?”


“…” George.


“Thiết bị điện tử đều trục trặc cả rồi, chắc chắn không dùng được nữa.” Hòa thượng nhìn xung quanh tòa nhà văn phòng rồi bảo: “Mập mạp, anh đi kiểm tra danh sách công nhân ở đại sảnh đi, xem thử có tên của Kim Trọng Hữu hay không. Đại Bạch, Gia Thố, ba người chúng ta chia nhau ra đi tìm ở các tầng khác, nếu Kim Trọng Hữu đã là kỹ sư trưởng, vậy chắc chắn có văn phòng riêng của mình.”


Bốn người chia nhau ra trong tòa nhà văn phòng, Tô Bạch trực tiếp đi lên tầng sáu và bắt đầu tìm kiếm, tuy rằng hắn cũng không biết tiếng Hàn, nhưng ở cửa của mỗi một văn phòng đều có bảng hiệu, đánh dấu đây là văn phòng của ai, cho nên trên cơ bản, cứ cầm tên Hàn của Kim Trọng Hữu, giơ ra đối chiếu tìm kiếm là được.


Tầng sáu không có, nên Tô Bạch lên tầng thứ bảy, bố cục trang trí ở tầng bảy rõ ràng hơn hẳn tầng trước đó một bậc, trên đường đi cũng được rải một lớp thảm màu xanh đậm, xung quanh cũng có rất nhiều chậu hoa, chỉ là hoa trong chậu cũng đã héo rũ cả rồi, ngay cả trên vách tường cũng có một bức tranh thủy mặc được chế tạo đặc biệt.


Trong toàn bộ vòng văn hóa Đông Á, có sự phân chia về thân phận và địa vị rất rõ ràng, đương nhiên, cho dù là người phương Tây tự đánh dấu mình là quốc gia cộng hòa, nhưng thực ra người cũng chia ra ba bảy loại, chỉ là có tính kín đáo hơn mà thôi.


Tô Bạch bắt đầu kiểm tra thật cẩn thận, cuối cùng cũng nhìn thấy trên một tấm biển ở cửa văn phòng, có tên trùng với của Kim Trọng Hữu.


Hắn không vội đẩy cửa tiến vào quan sát, mà là khoanh tay mình rồi lùi lại, đợi ở một bên tường, đợi đám người hòa thượng kiểm tra xong xuôi rồi lên đến vị trí mà mình đang ở.


Ở nơi này, thiết bị liên lạc điện tử hiển nhiên đều không dùng được, cho nên việc kết nối liên lạc hiển nhiên khá trì trệ.


Hắn duỗi tay, xoa vị trí mi tâm của mình, lúc này, gương mặt của bà lão đó mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn. Vết thương trên cổ của thi thể nữ, cũng rõ ràng như vậy.


Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì giữa bà lão đó và thi thể nữ chắc hẳn là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mà thi thể nữ vốn không có thi biến, lại vì sau khi nhìn thấy gương mặt của bà lão sau gáy mình, cho nên mới đột nhiên xuất hiện thi biến, điều này có hơi giống với một ông già vốn rất ôn hòa, đối xử rất tốt với bà con và hàng xóm, mấy việc rải đường sửa cầu đều hăng hái tham gia mà không cần hồi báo, nhưng có một ngày đột nhiên nhìn thấy kẻ thù hiếp dâm rồi giết chết con gái của mình xuất hiện trong thôn này, ông cụ dù có nho nhã, có ôn hòa đến đâu này, cũng rất có khả năng sẽ lập tức hóa thành một ác ma giết người, cầm sài đao xông tới trảm người.


“Lẽ nào, bản chất của thế giới chuyện xưa này chính là một vấn đề mẹ chồng con dâu rất cũ rích hay sao?”


Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch có hơi mỉm cười, nếu thật sự là như vậy, vậy quả thực cũng rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Phát Thanh, một khiếu thẩm mỹ khiến hắn có chút dở khóc dở cười.


Nhưng, vấn đề mẹ chồng nàng dâu sẽ ảnh hưởng đến việc rò rỉ ở nhà máy điện hạt nhân sao?


Thật sự là bà lão đã giết chết con dâu của mình ư?


Tóm lại, thế giới chuyện xưa này là một kết cấu thế giới vô cùng rộng lớn, nhưng dường như nó đang ở trên một tuyến đường khác, có liên quan rất ít đến bộ phim luân lý gia đình.


Đại khái chừng năm phút sau, ba người hòa thượng, mập mạp và Gia Thố cũng đã lục soát xong tầng của mình và đi đến một tầng này, thấy Tô Bạch đứng ở nơi đó, ba người lần lượt đi qua, nhìn về cánh cửa đối diện.


Mập mạp cầm bùa ở tay trái, tay phải cầm kiếm gỗ đào, đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả hòa thượng cũng bóp phật châu trong tay, rất dễ nhận thấy, trong nhà máy điện hạt nhân này, chuyện gì cũng có thể xảy ra được, cho dù là một vong hồn bình thường, cũng có thể có thủ đoạn khiến người khó có thể tưởng tượng đến được.


“Két…”


Mập mạp duỗi tay đẩy cửa phòng ra, Tô Bạch và Gia Thố chia ra đứng ở bên cạnh anh ta và hòa thượng, tiến hành bảo vệ và tác chiến.


Cửa đã mở rồi, đồ trang trí bên trong rất trang nhã, cũng rất đơn giản, bức tranh cuộn treo trên trường được mô phỏng theo tác phẩm của một họa sĩ thời nhà Thanh Trung Quốc, bên dưới trải một lớp thảm màu đỏ, tuy rằng trên đồ trang trí đã tích rất nhiều bụi bặm, nhưng vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác rất cao cấp, rõ ràng, điều này cũng thể hiện được trình độ thưởng thức của người sở hữu căn phòng.


“Không có vấn đề gì sao?” Mập mạp nhìn về phía hòa thượng, việc này cũng có thể nói lên sự cẩn trọng của anh ta vào lúc này.


Hòa thượng gật đầu, tỏ vẻ phía bên mình cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường.


Chương 866

Bình Luận (0)
Comment