Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 867 - Chương 867 Thân Phận Của Hạt Nhân 2

Chương 867

Thân Phận Của Hạt Nhân 2


Ngay sau đó, Gia Thố và Tô Bạch cũng tìm kiếm các văn kiện trong văn phòng, tài liệu trong máy tính lại không có cách nào tra cứu được, không nói đến việc nơi này đã cắt mạng lưới điện rồi, mà chỉ riêng ở loại điều kiện phóng xạ nồng độ cao này, cho dù là người máy được chế tạo từ nguyên liệu chuyên chống phóng xạ, cũng không thể chống đỡ được bao lâu đã mất tác dụng, nên càng đừng nói đến những chiếc máy tính này.


Loại tìm kiếm này vẫn còn phải dựa vào vận may, nhưng cũng may vận may của Tô Bạch không tệ, hắn giơ một tập văn kiện trong tay lên: “Thứ này hình như không phải là tài liệu công tác đâu, trên này toàn là ảnh gia đình thôi.”


Trong bốn người, cũng chỉ có hòa thượng là biết tiếng Hàn.


“Đây là một báo cáo nhà ở, tương tự với nhà phân cho các đơn vị ở trong nước chúng ta, cũng được tính là một loại chính sách phúc lợi, đây là một mẫu đơn xin điền, Kim Trọng Hữu không chỉ là kỹ sư trưởng của nhà máy điện hạt nhân này, mà còn có địa vị hành chính cực cao, bần tăng không hiểu chế độ bên Hàn Quốc cho lắm, nhưng từ một vài thông tin và chi tiết trên mẫu đơn điền này, thì trên cơ bản, địa vị của Kim Trọng Hữu ở trong nhà máy điện hạt nhân, thuộc loại nhân vật nói một thì không có hai. Ngoài ra, ở đây cũng giới thiệu mối quan hệ gia đình của anh ta, vợ tên là Thôi Dân Anh, mẹ ruột tên là Lý Tú Mỹ, con trai tên là Kim Hi Phạm.”


“Vậy cũng không có tin tức nào đáng để vui mừng rồi.” Mập mạp gãi đầu: “Cũng đừng làm việc vô ích nữa.”


“Không, vẫn có đấy.” Tô Bạch đột nhiên mở miệng nói: “Trên thế giới này, không có khả năng có tình yêu vô duyên vô cớ, và cũng sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ thù hận, thực ra trong thế giới chuyện xưa này nó đã thể hiện rất rõ ràng rồi, một nhà Kim Trọng Hữu này, tuyệt đối có mối liên quan không thể tách rời với vụ rò rỉ hạt nhân.


Thực ra, hiện tại chúng ta vẫn còn một cách trực tiếp nhất, đó chính là tìm được vong hồn của bà lão kia, để mập mạp và hòa thượng thử sưu hồn, bằng cách này, chân tướng sự việc cũng sẽ xuất hiện.”


“Ai mà biết bây giờ bà già đó đã chạy đi đâu rồi chứ?” Mập mạp hỏi: “Hơn nữa, tại sao lần luân hồi này, bà già đó không trở về tìm cậu hả Đại Bạch?”


Lúc này, Gia Thố mở miệng đáp: “Cũng không nhất định cứ phải là bà lão đó, trong bốn người ở gia đình này, chúng ta cũng chỉ nhìn thấy có hai người. Một là người vợ Thôi Dân Anh, và một bà lão Lý Tú Mỹ nữa, bây giờ Thôi Dân Anh đã biến thành thi thể, bị nhét vào trong tủ quần áo, hơn nữa còn bị xử lý chống thối rữa, đây rõ ràng là một vụ mưu sát.


Lý Tú Mỹ quả thực đã chết rồi, cũng đã biến thành vong hồn, nhưng lại vẫn lang thang trong căn nhà cũ.


Nhưng vẫn còn hai nhân vật nữa, một là bản thân Kim Trọng Hữu, thân là kỹ sư trưởng của nhà máy điện hạt nhân, với lại Thất Luật cũng đã nói rồi, Kim Trọng Hữu có địa vị hành chính rất cao, nhà máy điện hạt nhân xảy ra chuyện, vụ rò rỉ này muốn nói không hề liên quan đến anh ta một chút nào, là chuyện tuyệt đối không có khả năng.


Hơn nữa, bây giờ có thể căn cứ vào sự khác biệt giữa người một nhà anh ta và những nhà khác trong thị trấn, gần như có thể xác định được Kim Trọng Hữu rất có khả năng chính là kẻ ra tay chân chính của vụ rò rỉ nhà máy điện hạt nhân.


Đồng thời, còn có con trai của Kim Trọng Hữu là Kim Hi Phạm.


Đại Bạch, trước đó khi cậu, George và Mộc Nam họp bàn, chúng tôi đều nghe được nội dung của các cậu rất rõ ràng, Mộc Nam từng nói một câu, khiến tôi cảm thấy rất ấn tượng sâu sắc, thậm chí có thể còn rất ứng lên người của Kim Hi Phạm.


Nhìn trên bức ảnh, tuổi tác của Kim Hi Phàm dường như cũng chỉ trạc tầm năm, sáu tuổi.” Gia Thố nói xong, lại nhìn Tô Bạch.


Ánh mắt của hắn híp lại: “Ý cậu là, suy đoán mà Mộc Nam đã nói sao? Hạt nhân này thực ra dựa vào hình thức và luân hồi này là để học tập, để mô phỏng, để tiến bộ sao?”


Mập mạp lập tức vỗ tay một cái, nói: “Đúng, đúng, trước đó chúng ta vẫn luôn coi hạt nhân là một thứ quá cao siêu, nhưng thực ra, nếu coi nó là một con ma, cứ coi là một ma quỷ cao cấp đi, vậy thực ra có thể áp dụng rất nhiều suy đoán, kinh nghiệm và thói quen, kéo kẻ định thấp xuống mức độ mà mình quen thuộc, vậy chúng ta mới có thể sử dụng kinh nghiệm phong phú ở cấp bậc này của mình để lý giải kẻ địch và đánh bại kẻ địch.


Nếu so hạt nhân như y bát của ma quỷ, một người thừa kế ý bát này, mà đứa trẻ tuổi tác còn rất nhỏ kia, thậm chí tâm trí còn chưa trưởng thành, đến mức còn không biết làm một người có ý thức độc lập của mình một cách chân chính, vậy cậu bé sẽ làm gì khi độ cao của mức độ sinh mệnh và trí tuệ bản thân hình thành một sự chênh lệch to lớn?


Nó sẽ đi học hỏi theo bản năng, nó sẽ đi bắt chước theo bản năng, nó sẽ khao khát có được sự tiến bộ theo bản năng!”


Mập mạp hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà: “Lẽ nào, người sắp đặt và khống chế toàn bộ chuyện này, thật sự chỉ là một tiểu quỷ thôi sao?”


Anh ta vừa dứt lời, phòng làm việc vốn đóng kín, đột nhiên thổi tới một cơn gió lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống.


“Này, các cậu có cảm giác được không, hình như hơi lạnh thì phải?” Mập mạp nhíu mày hỏi, đồng thời, ngón tay của anh ta ở phía sau cũng nhẹ nhàng ngoắc về phía hòa thượng, đây là một loại ám thị, mập mạp biết hòa thượng có thể hiểu.


Hòa thượng duỗi tay, đặt lên bả vai của mập mạp, mập mạp hiểu ý, lập tức nhắm mắt lại, tiếp đó, hai người hòa thượng và mập mạp đồng thời khẽ quát một tiếng, trên ngực của mập mạp xuất hiện một hình vẽ thái cực, còn vị trí mi tâm của hòa thượng thì lại hiện ra một dấu ấn Phật môn, ngay sau đó, hai người cùng nhắm mắt lại!


“Đốt!”


“Mở!”


Hai người Tô Bạch và Gia Thố đứng ở một bên, tiến hành phối hợp tác chiến và bảo vệ, trong nháy mắt hòa thượng và mập mạp mở mắt, Tô Bạch đột nhiên phát hiện ra trên xà nhà có bóng dáng một đứa trẻ đang treo ở trên đó, trông giống như một con thạch sùng bám lên vách tường.


Mập mạp lập tức cầm một lá bùa, xem ra là dự định bắt quỷ, thế nhưng, một bàn tay của hòa thượng lại nắm lấy cổ tay của anh ta, ý bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.


Hư ảnh bé trai đi trên trần nhà, bày ra một loại tư thế cực kỳ quỷ dị.


“Nhắm mắt lại.” Hòa thượng hô lên.


Nhưng đã không kịp nữa rồi, bởi vì trong nháy mắt, Tô Bạch đột nhiên phát hiện ra không gian mà mình đang ở đã hoàn toàn đảo ngược, toàn bộ căn phòng giống như quay tròn, sàn nhà mà mình đang đứng trong nháy mắt đã biến thành trần nhà, cả người lập tức mất đi trọng lực.


Bên dưới, vốn nên là vị trí của các thanh xà nhà, nay lại biến thành một mảnh dung nham, tản ra một ngọn lửa đáng sợ màu đen.


Chương 867

Bình Luận (0)
Comment