Chương 899
Npc Tô Bạch 1
Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay túm râu của ông già, nhìn thật cẩn thận: “Không nên, theo lý mà nói, không phải thế giới chuyện xưa này đã được phục hồi rồi hay sao, sao vẫn còn loại người như ông tồn tại nhỉ?”
Đây chính là chỗ mà Tô Bạch nghi ngờ nhất, dựa theo lý mà nói thì lần đầu tiên Phát Thanh dừng phát sóng, cũng chính là để tu sửa một vài vấn đề này, nhưng sao lần này mình tiến vào, vẫn có một con cá lọt lưới chứ?
Ông già lùi về sau một bước, thoát khỏi tầm kiểm soát của Tô Bạch, rồi thở dài một tiếng, đáp: “Trên thế giới này, người nhìn thấu mọi chuyện nhiều lắm, nhưng phần lớn người cho dù có nhìn thấu vẫn sẽ giả bộ không nhìn thấu, mà nhìn thấu còn thể hiện ra mình là người nhìn thấu, lại chỉ có số ít trong số ít mà thôi, cái này cũng giống với triều chính vậy.”
Tô Bạch nghe vậy, gật đầu với vẻ hơi hiểu ra, sở dĩ ông già này không bị xóa đi, là bởi vì ông ta là “người an phận thủ thường” dưới nhận định của Phát Thanh Khủng Bố, cái này cũng có tính chất giống với “dân lành” cầm giấy chứng nhận “dân lành” trong tay khi Quỷ Tử đánh tới vào năm đó.
“Cần tôi đưa ông ra ngoài không?” Tô Bạch hỏi, hắn không có nhiều thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy nơi đây chắc hẳn ở gần kinh thành, cách đạo quán của Lâm Chấn Anh thật sự rất xa, lúc trước khi mình bị áp tải qua đây, đi đường cũng đã tốn rất nhiều ngày trời, muốn muốn trở về vị trí ban đầu trong vòng ba tiếng, cho dù là đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói cũng có chút như người si nói mộng.
Nếu tên của thế giới chuyện xưa này vẫn gọi là [Cương Thi Tiên Sinh], vậy thì một tốp người thính giả như Huân Nhi tiến vào thế giới chuyện xưa, chắc hẳn sẽ đi trên lộ trình cốt truyện bình thường.
Lẽ nào lại vừa vặn ở gần kinh thành cũng có một nghĩa trang sao? Sau đó lập tức làm phiền cương thi?
“Không không không, tôi không ra ngoài đâu, ra ngoài cũng chẳng thú vị gì, vẫn là ở lại nơi này tự do hơn một chút, có người lo ăn lo uống, cuộc sống cũng không cần trải qua quá mức phóng khoáng.” Ông già xua tay, tỏ vẻ không cần Tô Bạch cứu mình ra ngoài.
“Nhưng ả đàn bà đó bị tôi giết rồi, ông…”
“Yên tâm đi, là cậu giết bà ta, không liên quan đến tôi, bọn họ vẫn không nỡ giết tôi xả giận đâu, nhà Ái Tân Giác La cũng không nỡ giết tôi vào lúc này.” Ông già nói một cách rất chắc chắn.
“Được, vậy ông tiếp tục ngồi xổm ở đây đi, tôi đi đây.”
Ba tiếng đồng hồ, hiện tại đại khái chỉ còn lại một trăm sáu mươi phút nữa, nếu Huân Nhi ở gần nơi này làm nhiệm vụ qua tình tiết truyện, vậy hiển nhiên vẫn còn thời gian để mình làm một vài chuyện gì đó, nhưng nếu Huân Nhi không ở gần đây, vậy Tô Bạch cũng đành bó tay.
Thậm chí, vì dựa theo suy đoán của mập mạp trước đó, nếu như Tô Bạch trực tiếp tiến vào tình tiết khi rời đi lần trước, vậy thì hắn trên cơ bản sẽ vô duyên với yêu huyệt và sơn môn đạo gia.
“Này, hậu sinh. “Ông già dựa vào vách tường, trong tay cầm cây bút lông gãi ngứa cho mình.
“Chuyện gì?” Tô Bạch quay đầu nhìn về phía ông ta.
“Một nửa canh giờ, cũng chưa chắc đã là một nửa canh giờ đâu.” Ông già cười một cách thần bí: “Hoài cực không ngâm văn địch phú, đáo hương phiên tự lạn kha nhân, đã từng nghe qua câu thơ này chưa?”
“Lạn Kha Nhân?” Tô Bạch hơi nhíu mày, hắn dường có chút hiểu được ý tứ của ông già này là gì.
Điển cố Lạn Kha Nhân trích từ [Thuật Dị Kỳ] của nhà văn học học nổi tiếng Nhậm Phưởng vào triều đại Lương thời Nam triều, nói về Vương Chất người nước Tấn, tương truyền Vương Chất người nước Tấn lên núi đốn củi, nhìn thấy hai đồng tử đánh cờ, mới dừng lại quan sát, đợi khi ván cờ kết thúc, cán rìu trong tay (kha), đã mục nát, khi trở về thôn mới biết đã qua một trăm năm, người cùng thế hệ đều đã qua đời.
Đổi một cách khác để giải thích về điển cố này, thực ra có thể thể hiểu thành một loại thuyết tương đối về thời gian, tương tự với dòng chảy tương đối của thời giữa một nơi này với một nơi khác. Ví dụ như ở A và ở B, khi anh ở A và khi anh ở B, đều cảm thấy thời gian không có sự thay đổi gì, nhưng nếu anh đặt một vật ký hiệu ở A, sau đó đứng ở B và nhìn, sẽ rõ ràng phát hiện ra dòng chảy thời gian ở hai nơi này có sự chênh lệch rõ ràng.
Loại thủ đoạn này, đối với Phát Thanh mà nói, thật ra chỉ là một trò trẻ con, ví dụ như có đôi khi trải qua rất nhiều ngày trong thế giới chuyện xưa, nhưng khi trở về thế giới hiện thực, lại có khả năng chỉ mới qua vài giây. Tô Bạch ở thế giới chuyện xưa lần trước thực ra cũng là như vậy, lúc trước Huyết Thi rời khỏi thế giới hiện thực năm phút để làm nhiệm vụ, sau đó khi trở về nhìn thấy vợ mình chết dưới tay bọn cướp, đây cũng chính là biểu hiện Phát Thanh cố tình chơi thủ đoạn này.
Điều chỉnh dòng chảy thời gian ở thế giới chuyện xưa và thế giới hiện thực, hoàn toàn dựa vào ý của Phát Thanh, nếu Phát Thanh nói thời gian ba tiếng, là chỉ ở thế giới hiện thực sẽ qua ba tiếng, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh muốn qua ba năm cũng không thành vấn đề.
“Tại sao ông lại nói như vậy? Còn nữa, ông không cảm thấy nói thêm những thứ này cho tôi biết, sẽ khiến thứ trên đầu để ý đến ông hay sao?” Tô Bạch hỏi.
“Bởi vì tôi nhìn thấy thứ giống với tôi từ trên người cậu.” Ông già duỗi tay chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Tô Bạch: “Sở dĩ tôi sẽ xuất hiện ở trong nhà giam này, chờ đợi nhiều năm như vậy, không không không, thậm chí sự xuất hiện của tôi, cuộc sống của tôi trước kia, học vấn của tôi ngày trước, những trải nghiệm của tôi trước đó, dường như chỉ để đợi cậu sau khi bị áp tải vào đây, rồi nói vài câu trước mặt cậu vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi. Mà cậu hiện tại thực ra cũng giống như tôi.”
Ánh mắt của Tô Bạch híp lại, ông già rõ ràng không biết đến cách nói NPC này, nhưng ý tứ của ông ta đã rất rõ ràng rồi, đó chính là hiện tại Tô Bạch và ông ta giống nhau, đều là NPC trong thế giới chuyện xưa này, NPC phục vụ cho cốt truyện, cũng chính là phục vụ một tốp thính giả cấp thấp tiến vào thế giới chuyện xưa này giống như Huân Nhi.
Đương nhiên, phục vụ của đây bao gồm rất nhiều loại, ví dụ như giết chết bọn họ, ngược đãi bọn họ, cũng là một loại phục vụ của NPC.
“Soạt.”
Tô Bạch quay người, trực tiếp đi về phía bậc thang bằng đá.