Chương 898
Lại Vào [Cương Thi Tiên Sinh] 2
Nhưng vào lúc này, thân bút lông của ông già cách vách nhẹ nhàng móc lên. Tay của bà lão đột nhiên dừng lại, Bách Tích nhẹ nhàng lệch đi, không hề đâm vào chỗ yếu hại của Tô Bạch, mà lại cắm vào đùi hắn.
“Ông có hứng thú với thằng nhóc này sao?”
Nữ luyện khí nhìn ông già đó, ông già lắc đầu, chỉ đáp với vẻ hơi thất vọng: “Chỉ không muốn cảm thấy tiếc nuối như vậy mà thôi.”
“Tiếc nuối cái gì?” Nữ luyện khí có hơi khó hiểu.
“Tiếc nuối chính là thời gian tôi và bà nói thêm vài câu, một người có thể từ chỗ chết đi về phía sự sống, đây chính là một loại chuyện rất thú vị, không phải sao?”
Nữ luyện khí buông lỏng tay, để Bách Tích cắm trên đùi Tô Bạch, sau đó nhìn xung quanh, cười to bảo: “Ông nói là cậu ta sao? Cậu ta có thể sống sót ra ngoài sao? Ông có biết đây là nơi nào không?”
“Đương nhiên tôi biết.” Ánh mắt của ông già trông có vẻ hơi trống rỗng, một câu nói này của ông ta có ý tứ sâu xa, ý của nữ luyện khí là nơi đây chính là thiên lao được triều đình tu sửa, đặc biệt cung cấp cho người luyện khí, là thiên lao chân chính về mặt ý nghĩa, dã tiến vào nơi này rồi, trừ phi là ý của nữ luyện khí ra, bằng không sẽ không ai có thể ra ngoài được.
Thế nhưng, ông già thấy chính là thế giới này, nếu như sự tồn tại tối cao của thế giới này muốn thanh niên này ra ngoài, vậy một thiên lao nho nhỏ đã tính là cái thá gì?
“Được, vậy tôi ngược lại muốn cho ông tận mắt nhìn thấy, ông, cũng có lúc nhìn sai!”
Nữ luyện khí vung một bàn tay lên, trực tiếp vỗ lên trán của Tô Bạch, đây không còn tính là chơi đùa và hành hạ nữa, mà là trực tiếp dùng một chưởng đánh chết Tô Bạch, khiến lời nói vừa rồi của ông già, hoàn toàn biến thành một câu vớ vẩn.
Thế nhưng, ngay khi bàn tay của nữ luyện khí còn chưa rơi xuống, thì một tia sáng trắng đột nhiên bao phủ lên người Tô Bạch, nhưng sau đó, ánh sáng trắng lập tức biến mất. Tô Bạch vẫn bị trói chặt ở nơi đó, tất đều đều không hề thay đổi một chút nào, điều này khiến nữ luyện khí cảm giác vừa rồi chắc hẳn mình đã hoa mắt.
Một chưởng này đánh xuống, đối phương sẽ chết không nghi ngờ gì!
Thế nhưng, ngay vào lúc này, ông già đột nhiên phát ra một tiếng đầy “ngạc nhiên và nghi ngờ”. Nhưng lần này, nữ luyện khí cũng không còn quan tâm đến ông già đó nữa, chỉ có điều, Tô Bạch vốn nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu một đòn tử vong này, lại đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt của hắn trông rất sâu xa, không hề sợ hãi cái chết, cũng không hề hoảng loạn một chút nào, thứ có, cũng chỉ là một cái nhìn đầy hứng thú và… hưng phấn.
“Rầm!”
Lúc này, dây xích sắt trói trên chân trái của hắn trực tiếp bị giằng đứt, hắn giơ chân trái lên, đá tới với một loại tốc độ dường như là không có khả năng trong mắt của nữ luyện khí.
“Vụt!”
Bàn tay của nữ luyện khí còn chưa đụng lên trán hắn, thì cả người mụ ta đã đi trước một bước, bị một cước của Tô Bạch đá bay đi, lập tức, lan can địa lao ở phía trước trực tiếp bị đụng nát bét, hai cai ngục vốn đang cung kính đợi ở bên ngoài lan can, trực tiếp bị cơ thể của nữ luyện khí quét trúng, lập tức biến thành hai màn sương mù màu máu, nữ luyện khí thì lại đâm sầm vào vách tường, đập ra một hố sâu, sau đó bị gạch ngói và bụi bặm vùi lấp.
“Rầm rầm rầm!”
Tô Bạch kéo đứt những xiềng xích trên người một cách thong thả và ung dung, sau đó đi đến phía trước, trực tiếp xách nữ luyện khí cả người đầy máu từ trong đống gạch ngói vụn lên.
Nữ luyện khí đã nằm ở trạng thái hấp hối, nhưng trong một khắc bị Tô Bạch xách lên, từ vị trí mi tâm của mụ ta bắn ra một người lùn màu đỏ.
“À.”
Tô Bạch khẽ cười một tiếng, lòng bàn tay duỗi ra, trên dưới bàn tay lập tức được một tầng vảy màu đen bao trùm, khí tức nóng rực phun trào ra, trực tiếp nắm lấy nguyên thần yếu ớt đó.
“Á á á!”
Nữ luyện khí phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó, nguyên thần bị đốt cháy thành một làn khói nhẹ.
Tô Bạch vỗ tay, mỉm cười đi về phía ông già bị giam ở bên cạnh mình đó.
Ông già nhìn chằm chằm vào Tô Bạch từ trên xuống dưới giống như nhìn một giống loài chưa biết, cho dù vừa rồi Tô Bạch đã trực tiếp giết chết nữ luyện khí mạnh mẽ đó với thủ đoạn thô bạo, nhưng ông già dường như cũng không vì vậy mà sinh ra sự sợ hãi lớn bao nhiêu đối với hắn.
“Nói đi, tại sao thực lực của cậu đột nhiên lại tăng lên nhanh như vậy?” Ông già giống như đang hỏi Tô Bạch, lại giống như đang tự lẩm bẩm.
“Bởi vì tôi đã giác ngộ trước khi chết, sau đó thực lực tăng lên.” Tô Bạch mỉm cười và giải thích.
Ông già hơi cúi đầu, con ngươi hướng lên, nhìn hắn với vẻ muốn cười lại cố tình nhịn cười, bảo: “Hiệu quả của giác ngộ, chỉ có thể duy trì trong một canh giờ rưỡi (ba tiếng) thôi sao?”
.
“Hiệu quả của giác ngộ, chỉ có thể duy trì trong một canh giờ rưỡi (ba tiếng) thôi sao?”
Ngay khi ông già nói ra lời này, ánh mắt của Tô Bạch không khỏi híp lại, hắn trực tiếp duỗi tay vặn gãy song sắt tinh luyện trong phòng giam của ông ta, rồi bước vào trong.
Hắn quả thực đã mạnh quá nhiều so với bản thân khi mới tiến vào thế giới chuyện xưa này lần đầu tiên, thậm chí, đây hoàn toàn là sự tồn tại ở hai cấp bậc, chuyện này giống như một nhân vật trò chơi đã cày đến cấp ba mươi hai, hơn nữa còn có một thân trang bị tốt, đột nhiên quay đầu lại tiến vào khu vực luyện cấp ban đầu, sẽ phát hiện ra BOSS nhỏ ở nơi này, trước kia có thể hành hạ mình đến dục tiên dục tử, bây giờ đánh mình còn không phá nổi áo giáp, cũng chẳng rớt nổi máu, mà mình trước đây bị quái ở nơi này rượt đuổi, lại có thể nhẹ nhàng trực tiếp giết chết bọn chúng trong vòng một giây.
Nói một cách đơn giản chính là khoái cảm của việc hành hạ kẻ yếu.
Ông cụ nuốt một ngụm nước miếng, ngay khi Tô Bạch đang không ngừng tiến tới gần, ông ta cũng hơi sợ hãi theo bản năng, cũng lùi lại vài bước theo bản năng.
Tô Bạch hơi khom người, nhìn ông già có tuổi tác hơi lớn, vóc dáng cũng hơi còng xuống này, rồi dùng ngón tay nâng cằm đối phương lên, hướng gương mặt của ông ta lên đối diện với mình. Tư thế này có hơi giống với cậu ấm nhà giàu trêu chọc thiếu nữ nhà lành, cho nên trông có vẻ hơi không ra thể thống gì cả.
“Quan nhân, ta muốn.” Ông già đột nhiên bóp giọng thành lanh lảnh, đoán chừng cũng là một người thích [Kim Bình Mai].